Cái chuyện này hình như cũng rất thường xảy ra ở đây. Có lẽ như vậy nên người cán sự không cần hỏi thêm câu nào nữa. Ông xin số điện thoại của Hồng rồi bảo một chút sẽ gọi lại cho nàng.
Hồng cúp máy ngồi chờ trong hồi hộp. Đúng như lời hứa, khoảng nửa tiếng sau người cán sự gọi lại. Ông hỏi Hồng đã suy nghĩ kỹ chưa.
Hồng trả lời chắc như đinh đóng vào coat:
– Cháu đã quyết định rồi. Chú làm ơn giúp cháu lần này đi. Cháu hứa sẽ không làm phiền chú nữa đâu.
– Chú đã hỏi được một vé cho cháu rồi. Nếu cháu dứt khoát muốn đi thì ra phi trường ngay bây giờ.
Hồng giựt mình:
– Dạ …cháu mới qua, hỏng có xe.
Người cán sự tỏ ra rộng lượng:
– Thôi được rồi. Cháu đọc địa chỉ đi rồi chú tới đưa giúp cháu đi.
Thế rồi, chỉ một tiếng đồng hồ sau, Hồng đã ngồi trên máy bay. Nàng tưởng tượng đến cảnh Ri đi bán hot dog về, cầm bó hoa lên gõ cửa phòng nàng. Nghĩ tới đó Hồng thấy tội nghiệp cho Ri, vừa thấy tội nghiệp cho chính nàng.
Hồng nhớ lại hết quãng đời của mình. Từ ngày còn đi theo cha mẹ đánh cá, rồi bị cướp ghe, bị hiếp dâm, rồi trôi giạt từ New York qua tới Cali này.
Hôm mới đặt chân về khu phố Sài Gòn Nhỏ này Hồng bơ vơ lạc lỏng với cái túi xách nhỏ trên tay, trong bóp chỉ có mấy chục bạc. Hồng lang thang vô khu Phước Lộc Thọ đi tìm việc làm.