Đặc biệt một điều là chỉ có Đoàn biết nhà và số điện thoại của Hồng thôi. Vì hắn là kép chính, còn bốn gã kia thì chỉ có số beeper của Hồng. Đối với họ, lúc nào Hồng cũng mở miệng ra nói:
– Hồng ở chung với ba má. Ba má Hồng khó lắm. Thế là mấy gã đàn ông cứ tưởng bỡ, cho Hồng là con nhà lành. Họ thi nhau cung phụng cho Hồng như là lo cho người vợ sắp cưới.
Cứ như vậy, nay Hồng đi với người này, mai hẹn với gã kia, mốt vào hotel với chàng nọ. Và dĩ nhiên là tiền vô đều đều.
Loan còn muốn kiếm thêm mối giới thiệu cho Hồng, nhưng nó thấy năm người là quá đủ. Tánh Hồng không có tham.
Loan càng ngày càng trở nên khắng khít với Hồng. Cứ đứa này có kép lại nhờ kép giới thiệu bạn cho đứa kia. Hai đứa làm ăn với nhau rất hợp gu. Những lúc rãnh rồi, Loan còn bồi dưỡng nghiệp vụ thêm cho Hồng. Loan chỉ dạy cặn kẽ:
– Đừng bao giờ mở miệng xin xỏ hay đòi hỏi kép phải đưa tiền, hay mua quà cáp gì cả.
Hồng ngạc nhiên hỏi lại:
– Vậy rồi làm sao nó biết mình ngứa ở đâu mà gãi?
Loan thong thả giải thích:
– Mình biểu nó đưa tiền dĩ nhiên là kép phải đưa mình rồi, nhưng mà tụi nó sẽ sợ và né mình.
– Vậy mình phải làm sao?
– Bồ khờ quá. Mấy thằng đó cũng chưa chắc gì yêu mình thật tình đâu. Nếu có thong nó đã tính chuyện hỏi cưới mình rồi. Đằng này tụi nó chỉ muốn chơi mình mà thôi. Bởi vậy muốn chơi thì phải chi. Giản dị vậy thôi.
– Nhưng mà mình hỏng đòi làm sao nó chi?
– Dễ lắm, hễ nó hẹn đi chơi với mình là mình đủ biết nó đang thèm chơi. Mình đừng thèm đi liền. Cứ giả bộ nói là mắc bận công chuyện. Thế nào tụi nó cũng hỏi bận chuyện gì, thì mình lại bịa ra. Chẳng hạn như em phải lại nhà bà cô, bà thím gì đó, mượn tiền để trả tiền nhà, hoặc là em lỡ đụng cái xe Mercedes của người ta, bây giờ phải chịu tiền cho họ sửa, em phải đi mượn…