Nhân cái hôm thoi noi bé Trâm, thì chuyện bất thần xảy ra. Khởi đầu từ việc tức bực chuyện Quỳnh không làm tròn bổn phận người mẹ, Sinh và Quỳnh chửi nhau chí chóe, vốn đã không thể sống chung nhau, nên chỉ có một đường là đưa nhau ra tòa.
Ly dị xong, Sinh được giữ con vì chứng minh được sự bê tha, ăn chơi của Quỳnh trước Tòa. Dĩ nhiên, Quỳnh cũng đâu thèm care chuyện giữ con. Điều quan trọng hơn là Quỳnh phải cầm chắc tờ thẻ sanh trong tay để được tự do đi lại trên xứ Mỹ …
Chuyện của Quỳnh ở trên chính là chuyện của tôi … nó vẫn còn đang tiếp diễn …
Tôi gặp anh Quang, bạn của Sinh, trong một lần đi siêu thị. Tôi cố né tránh anh vì nghĩ rằng không có gì để nói với bất cứ ai có liên quan tới người chồng cũ. Lúc ra tính tiền, Quang tình cờ lại đứng sát bên cạnh tôi hồi nào tôi không hay.
– Quỳnh ! … Lâu quá không gặp ! – Quang bước về phía trước mặt tôi nói.
– Anh Quang phải không ? – Tôi nói, vờ vẻ ngạc nhiên.
– Chị khỏe không ?
– Khỏe – Tôi đáp nhát gừng – Lâu quá không gặp.
Nhìn anh Quang, tôi thấy anh già đi khá nhiều. Điều đó chứng tỏ tôi cũng đã lớn tuổi hơn trước. Cũng lâu lắm rồi còn gì !
– Nhìn chị vẫn không thay đổi gì – Quang cười tươi nói !
– Anh nói sao … chứ … em già thấy mồ rồi … Còn anh cũng vẫn trẻ như xưa – Tôi vờ khen anh.
– Chị khen hơi nhiều … 45 tuổi rồi, trẻ gì nữa. À, nè chị đang ở đâu. Sao lâu quá … mất tăm hơi.
– Em hả ? Thì biệt tích giang hồ … bây giờ ra tái xuất.
– Đi chợ hả – Quang cố tình bắt chuyện thêm.
– Ừ, đi chợ. Chị Phượng đâu ?
Ngay lúc đó, cô tính tiền ra dấu cho tôi chất đồ lên. Tôi quay lưng lại, nói:
– Để tính tiền xong nói tiếp.