Hằng liếc nhanh xuống chân – còn mày là một con đĩ, đem trai về nhà ngủ giữa ban ngày mà không biết xấu hổ, lại còn lắm mồm – Hằng nóng mắt phản công lại. Mặt Liên đanh lại. Tuyền lúc này cũng có mặt, trên mặt không hề che dấu vẻ thỏa mãn vừa làm tròn trách nhiệm của một thằng đàn ông. Tuyền cũng hơi bất ngờ trước sự có mặt của Hằng trước cửa phòng Liên, nhìn vẻ mặt giận dữ của Liên và sự lúng túng của Hằng, Tuyền lập tức hiểu ngay điều gì đã xảy ra, anh ta vội kéo Liên đi khỏi để tránh một cuộc ẩu đả giữa hai người.
Cái ham muốn nhục dục làm cho Hằng trở nên táo bạo hơn, nàng lợi dụng mọi cơ hội để gặp Tuyền những khi Liên vắng nhà. Sau cả một thời gian dài đằng đẵng, cơ hội cũng đã đến. Hằng lúng túng một lúc rồi cũng làm cái phẹc-mơ-tuya kẹt cứng giữa chừng -Tuyền ơi – Hằng cất tiếng gọi, giọng hơi run run vì nàng cũng không chắc chắn là con cá sẽ cắn câu.
Hằng thở phào và tự mỉm cười khi nghe tiếng giày của Tuyền đi về phía buồng tắm, nàng hơi tự trách mình về tính thiếu tự tin: ai có thể cưỡng lại với thân hình nóng bỏng và tròn trịa tràn đầy khêu gợi, mời mọc này. Tuyền xuất hiện, hơi có vẻ ngạc nhiên và đắn đo, nhưng vẻ mặt đó biến mất rất nhanh và Tuyền bắt tay vào chữa cái khóa chết tiệt nằm ngay dưới cái cổ cao tròn lẳn mịn màng bao phủ bởi một lớp lông tơ mỏng của người đàn bà. Mấy phút đã trôi qua mà cái khóa vẫn không chịu nhúc nhích.