Từ lúc con Út vào làm việc gần hơn 2 tháng nay thì con bé rất thích nghe thằng Trí đàn hát vì trong những lúc như vậy, nổi nhớ nhà của nó được khuây khỏa phần nào. Nó lại thấy gần gủi thằng Trí – dù thằng Trí nhỏ tuổi hơn nó – vì thằng Trí lúc nào cũng lịch sự đối với nó. Nó ngây thơ nói :
– Anh Trí ơi, anh hát cho tui nghe nửa đi, anh hát hay quá !
Thằng Trí khoái chí được một đứa con gái khen nên càng cố thêm. Nó không hề phân biệt giai cấp với con Út, coi con nhõ người làm như một người bạn. Nó chỉ thấy thích con Út vì con Út mặt mủi dể thương mà lại là người độc nhất trong nhà khen giọng hát của nó. Đối với thằng Tâm thì ngược lại, con Út lại có chút e dè sợ sệt. Thằng Tâm có thói quen hay nạt nộ người làm, và đối với con Út thì nó lại hay chộc cho con nhỏ tức.
Nhà ông Tư có đặc điễm là cả gia đình ngũ chung trong một căn phòng lớn có máy lạnh. Ông Tư và vợ ông cùng con bé Trang ngũ bên phòng trong, còn thằng Tâm và thằng Trí thì ngũ trên một cái giường lớn trong phòng ngoài. Thằng Tý có một cái giường nhỏ trong gốc, con Út ngũ dưới sàn gạch cạnh giường thằng Tý vì trong đêm phải ẩm thằng bé ra cho đi tiểu. Chị Sáu cũng được ngũ trong phòng ngoài, cạnh con Út.
Một đêm nọ, con Út trằn trọc hoài, không ngũ được, nó nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ thằng em nhõ … Từ lúc lên Sài Gòn, tuy cuộc sống vật chất được sung sướng hơn nhiều nhưng nó lại thấy bơ vơ hơn lúc nào hết, ngay như chị Sáu cũng lơ là đối với nó còn gia đình ông bà chủ thì toàn là người ngoài, họa chăng có thằng Trí là đối xử tốt với nó mà thôi. Chạnh lòng con Út thút thít khóc, nhưng nó không dám khóc lớn sợ người khác nghe. Nhưng ai nấy đều ngũ sây. Chợt một giọng nói thật nhỏ vang lên :
– Sao, có gì mà khóc vậy Út ?
Thì ra thằng Trí đang mơ mơ màng màng thì nó nghe tiếng khóc của con Út, nó nằm quây đầu ra phía chân giường nhìn xuống thì thấy con Út đang lau nước mắt nên nó mới hỏi như vậy. Con Út giật mình bở ngở nhưng nó cũng thì thầm trã lời :
– Tại tui nhớ nhà quá …
Thằng Trí thấy tội nghiệp nên nó thò tay xuống định vổ vai con Út như để chia xẻ nổi buồn của đứa con gái. Không hiểu nghỉ sao, con Út cầm lấy tay thằng Trí áp vào má ướt đẩm của nó… Nó cũng giựt mình vì sự táo bạo cũa nó, nhưng ý nghỉ đó biến nhanh nhường lại cho một cãm giác thật dể chịu. Tim nó đập thật mạnh. Phần thằng Trí thì nó cũng bấn loạn tinh thần không kém. Thằng con trai mới lớn chưa bao giờ chạm đến một đứa con gái vậy mà bây giờ tay nó đang đụng vào da thịt mát rượi của một con nhỏ 15 tuổi. Hai đứa trẻ bàng hoàng nằm im trơ trơ ra đó, không một cử động dù bên trong hai tâm hồn sôi sụt đến cực điểm …