Tôi qua Mỹ theo diện HO của Bố,vì chưa 18 nên phải ghi tên vào trường trung học(Ở Mỹ dưới 18 phải đi học,vì học không trả tiền,nên gọi là ép buộc học đường)Tiếng Anh kém nên được nhà trường cho người kèm thêm nhưng không mấy gì tiến,sau này phải qua trường nghề,tôi chọn nghề điện.Tuy học dở nhưng chơi thể thao được nên tôi vào đội đá bóng.Nhờ lanh lẹ nên huấn luyện viên thích.Thể thao ở Mỹ chạy theo từng mùa như: Mùa Basketball,nùa Hockey,mùa football v…v. nên sau mùa đá bóng là hết.Tôi được cô Thanh kèm vài môn phụ .Khuôn mặt cô lạnh lùng nghiêm trang nhưng có tí cảm tình với tôi.Tuy trên 30 nhưng cô chẳng có con cái nào.Biết tôi học nghề điện nên có một lần cô nhờ tôi sửa lại hệ thống điện bị hư.Sau khi sửa xong tôi biết cô:đơn chiếc cùng với người chồng ngồi xe lăn.Cô nói: “Em cũng biết nhà cô…như thế đấy…nên khó khăn!”Sau đó tôi cũng đến nhà cô giúp những công việc dành cho đàn ông như: quét lá mùa thu,hay xúc tuyết mùa đôngv…v.. thường thì cô cũng đưa cho chút tiền tiêu vặt.
Sau khi ra trường tôi đi làm thơ điện, vẫn liên lạc giúp cô nhưng không nhận tiền nữa.
Cô Thuân là người đằm thắm,không hé lộ tình cảm,cô thường trầm ngâm và ít nói,nên khó hiểu.
Mùa thu tôi tới nhà cô Thanh đúng lúc cô đang ở ngoài sân.Mùa thu ở đây nhìn rất đẹp,nhưng dọn lá thì cực.Trời hơi lạnh mà trán cô có chút mồ hôi,má cô hồng môi cô đỏ như gái Đà Lạt.Tôi liếc nhìn cô nói:
“Cô nghĩ đi,em làm hết cho!”
“Cám ơn Bình,tôi làm mệt mà chẳng tới đâu!có uống gì không!”
“Nếu không phiền cô cho em lý cà phê nóng!”