Từ lúc đưa em về!
Là biết xa ngàn trùng…
Tôi chợt cầm tay cô Thanh.Tôi nghe không phản ứng.Tôi bóp nhẹ, cô để nguyên.Tôi kéo cô lại gần.Cô run lên:
“Đừng…..Bình……..đừng em!”
Tôi đứng dậy xin lỗi cáo từ ra về không quên nói vì thấy cô đẹp.Cô Thanh ngồi yên nhìn theo không nói năng.
Bẵng đi thời gian chợt nghe cô Thanh gọi:
“Bình hả! Lại đây tôi nhờ tí nha!”
Tôi hớn hở lại nhà.Cô muốn di chuyển cái tủ.Mùa xuân ở ngoài chim chóc líu lo,cô khoe là có trồng nhiều hoa ra ngoài xem.Cô có vẻ diện hơn và vui lần trước.
Vài tuần sau tôi lại nhận được tin thầy giáo Tính mất.Tôi đến tiễn thầy ra nghiã trang.Không có nhiều người.Tôi thấy khuôn mặt cô lạnh lẽo.
Rồi cô Thanh lại gọi tôi qua.Lần nầy cô bán nhà dọn ra một căn hộ nhỏ.Sau khi hoàn tất việc dọn nhà cô nói: Không con nhờ tôi quét lá và xúc tuyết nữa rồi,vì căn hộ nầy thuê có người làm của khu nhà nầy.Có một điều là cô tránh xưng cô và gọi tôi bằng tên.Trong căn nhà nhỏ tôi thấy mình không đủ thời gian chờ lâu hơn nữa,nên tôi lại gần cô Thanh nắm tay giật mạnh,cô ngã chúi vào tôi.Tôi nói thật nhanh:
“Không quét la,xúc tuyết,chỉ muốn hôn thôi!”
Chúng tôi ngã xuống thảm,tôi trườn lên mình cô,môi tôi tìm lấy môi cô.Cô Thanh cố gắng xoay qua một bên nói: “Từ từ đã nào!” Còn gì sung sướng hơn khi biết chuyện đã đến phải đến.Chúng tôi hôn nhau đắm đuối thật lâu.Chợt tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của Thanh ứa ra,tôi bật dậy,nhưng Thanh với theo “Không……! không sao đâu!” Nhưng chúng tôi đã ngồi dậy,Thanh sưả lại quần áo nói: “Thôi! Mình ra ngoài tiệm tìm gì ăn,tôi đâu có nấu nướng gì.!”Ăn xong tôi cầm bàn tay Thanh.Thanh để nguyên không rụt về.Tôi từ giã ra về.
Về nhà tôi không ngủ được,gần 01 giờ khuya,tôi bật dậy cầm điện thoại.
“Cô Thanh …phải không!?”
“Tôi đây!”
“Chưa ngủ sao?!”
“Chưa!…nhưng…Ưmmm!”
“Qua ngay bây giờ!”
“Thôi!…đừng!…nhưng!”