Khi tắm xong, Trâm đứng lên . Ông Thành vội vã chạy lại lấy khăn, quỳ xuống lau khắp người nàng . Ông lại được dịp vục mặt và âm hộ nàng, hít liên hồi, khi nàng gác một chân lên cho ông đưa lưỡi liếm âm hộ, liếm vòng ra sau đít nàng.
Trâm bắt đầu chịu đứng yên cho ông phục vụ mình . Chất nhờn của nàng ứa rịn ra từ từ như mật ngọt rịn ra từ miếng bánh thơm.
Ông Thành mê mẩn liếm sạch hai mép lớn và nhỏ . Ông sung sướng làm việc này một cách chăm chỉ, ân cần vì sợ nàng phật ý, đúng với câu “hứng như hứng?.mật hoa”.
Ngày ngày, ông chỉ được phép liếm mút như vậy chú chưa được phép làm gì hơn . Ông vẫn không dám mở miệng phàn nàn.
Bà Thành càng ngày càng ham mê cờ bạc, chẳng tha thiết gì đến việc nhà . Bà hình như không sợ ông chồng nữa, có thể bà cảm thấy ở ông có một sự dễ dãi nào đó nên ra mặt công khai cờ bạc, có khi đi sáng đêm.
Một hôm, ông cảm thấy người không được khỏe, bèn đi khám bác sĩ toàn khoa. Lúc về, ông cho cả nhà biết là ông bị đau tim nặng, không hiểu đã có từ lúc nào, bây giờ đã ở trong thời kỳ có thể chết bất đắc kỳ tử.
Gia đình lo sợ, bắt đầu chăm sóc ông ân cần hơn xưa . Bà Thành yêu cầu Trâm và Trung nên chăm sóc và chiều chuộng ông kỹ hơn.
Ông Thành viện cớ bị mắc bệnh tim không biết đi lúc nào, nên đã ngỏ ý và năn nỉ Trâm cho ông được mãn nguyện với nàng, dù chỉ một lần thôi, để khi ông nhắm mắt cũng mãn nguyện với cuộc đời?