Hoàn Mỹ đeo cái ba lô lên vai,chàng bước vào phòng Thanh Bình nhìn quanh một lần cuối rồi thở ra một hơi dài,chàng quay lưng bước ra ngoài,cái cảm giác phải lìa xa mãi mãi người cha và căn nhà sống từ nhỏ tới lớn làm Hoàn Mỹ không khỏi thấy lòng chùng xuống nhưng vốn bản tính lì lợm,cái gì đã quyết định thì khó mà thay đổi.
Trong lúc xoay mình chàng vô tình đụng vào cạnh bàn làm quyển album trên bàn rớt xuống,Hoàn Mỹ thấy rớt ra vài tấm hình,có lẽ quyền album mới được đem ra coi,trên bìa vẫn còn bám bụi.
Hoàn Mỹ thấy mình tay bế một đứa nhỏ,không phải,chàng chưa bao giờ mặc kiểu áo xưa cũ đó,nhìn kĩ người thanh niên trong hình chỉ có nét giống chàng chứ không phải là Hoàn Mỹ.
Đằng sau hình có mấy hàng chữ.
“Vậy là Hoàn Mỹ đã 18 tháng,mẹ của bé theo thỏa thuận đã ra đi khi bé dứt sữa,từ nay em sẽ là mẹ của bé”
Hoàn Mỹ thấy như có ai đánh một quả chùy ngay ngực,chàng lục tung mấy bức hình ra.
“Không ngờ em ẵm bé suốt mà bé không nói tiếng nào,anh vừa đi làm về bé đã kêu ba,em ghen tị lắm đó anh Hoàng Lang ơi,đúng là ba ruột có khác”
Hoàn Mỹ thấy tay lạnh ngắt,chàng coi tiếp mấy tấm tiếp theo.
“Bé đã 3 tuổi,bé khỏe quá,coi bé cầm trái banh kìa,có dáng cầu thủ lắm”
Hoàn Mỹ thấy đầu album người thanh niên giống chàng xuất hiện trong mấy tấm hình nhưng khúc giữa trở đi khi thằng bé lớn hơn thì không thấy anh ta nữa.
“Hoàn Mỹ đã 6 tuổi rồi,em nhìn mấy bé khác ngày đầu tiên đi học có cả cha lẫn mẹ mà em thấy đau lắm,em có cố gắng tìm mẹ ruột của bé nhưng không được”
Hoàn Mỹ lật nhanh tới mấy tấm sau
“Anh thấy con ngồi trên xe mới có đẹp không,không uổng công em làm thêm ban đêm cả năm trời”
Hoàn Mỹ thấy cuối album là tấm hình sinh nhật chàng 17 tuổi,đằng sau cũng có mấy hàng chữ hình như mới được viết,mực còn rất tươi
“Anh Hoàng Lang ơi,hôm qua em đã không kiềm chế được lòng mình,Hoàn Mỹ sẽ không bao giờ tha thứ cho em….”
Hoàn Mỹ thấy đầu óc như có ai đó vén một đám mây mù,tại sao ba chàng không thể đánh trả bố lũ trẻ hàng xóm,tại sao không thích môn thể thao nào,tại sao những buổi chiều thường ngồi thẫn thờ bên cửa sổ.
Phải,ba không biết đánh lộn nhưng bàn tay rửa những vết thương cho cậu con trai hay đánh lộn rất nhẹ nhàng,ba không thích thể thao nhưng cái áo nào của Hoàn Mỹ rách cũng được may lại rất khéo,thân thể to khỏe này là nhờ ba nấu những món ăn ngon mỗi ngày.
Nhưng chàng ra đời là vì một suy nghĩ lệch lạc của hai người con trai,vì thỏa mãn nhu cầu có được một gia đình hoàn chỉnh mà họ đem chàng đến thế giới này,họ không biết rằng cái gia đình mà họ tạo dựng làm sao có thể bình thường?
Trong khoảnh khắc,bao nhiêu cảm giác buồn bã,đau đớn,phẫn nộ,yêu thương dậy lên như những cơn sóng làm đầu óc Hoàn Mỹ như muốn nổ tung,chàng ngửa mặt thét lên một tiếng thật lớn.
—–***—–
Thanh Bình móc chìa khóa tra vào ổ,anh tần ngần một lúc mới dám mở cửa,anh biết chờ anh đằng sau cánh cửa là một ngôi nhà yên lặng,với cá tính của Hoàn Mỹ có lẽ giờ này cậu đã đi rất xa.
Thanh Bình tưởng mình nhìn lầm khi cánh cửa phòng con trai để mở,từ bên trong lại vang ra những tiếng rên thảm thiết.
Những tiếng rên không phát ra từ thanh quản của nữ giới.
Trên giường Hoàn Mỹ,hai đứa con trai trên mình còn áo đồng phục nằm thiêm thiếp,bên dưới là hai cái quần đã tuột không ai buồn kéo lên,nhìn đầu tóc tụi nó có thể biết là đã bị vò nát trong một bàn tay tàn bạo.
Kế bên tụi nó là hai đứa con trai khác đang quay lưng lại,một thiếu niên rất cao to lực lưỡng với tấm lưng trần ướt đẫm mồ hôi cong người đẩy tới,bàn tay phải với 3 ngón thọc vào cái lỗ trong khi cặc lại đang cắm hết sức vào một cái lỗ khác,thiếu niên chơi cả hai cái lỗ một lúc với một vẻ mặt thật lạnh lùng pha lẫn tàn ác.
Hoàn Mỹ đột ngột rút cặc ra rồi cắm vào thằng nãy giờ được chơi bằng ngón tay,tay trái của cậu lại thế chỗ cặc vừa rút ra,hai thằng bot hơi thở chưa kịp lấy lại đã phải thét lên tiếp tục.
Thanh Bình có cảm giác như Hoàn Mỹ là một con sư tử lạc giữa bầy cừu nhưng khác với vẻ hoảng loạn của lũ cừu, mấy thằng bot này sẵn sàng chết trong tay bạo chúa ,từng cú thúc thấu óc kèm theo cũng là những cơn sướng rợn người,con cặc to lớn được Hoàn Mỹ sử dụng hết năng lực của nó,khác nào một thanh gươm tẩm mê dược có thể làm cho người ta xin chết trong lạc thú.
Hai thằng nhóc đã không thể đứng trên hai chân được nữa,như hai đứa đang nằm thiêm thiếp kia,bọn chúng ngã dúi trên giường,Hoàn Mỹ vẫn tống cặc theo sau không hề gián đoạn,những cú nắc từ trên xuống càng sâu hơn,mấy ngón tay càng ngoáy vào sòng sọc,mấy tiếng kêu gào đã chuyền sang rên rỉ.
Hoàn Mỹ rút cặc ra rồi đâm lần lượt 4 đứa,cứ đứa nào bị thọc xuống thì phát ra mấy tiếng trong cổ họng,Hoàn Mỹ kéo bốn cái mông vắt ngay thành giường,chàng rút ra rồi lại đâm vào luân phiên từng lỗ,vừa chơi vừa nắm đầu mấy thằng nhóc vò nát.
Thanh Bình thấy Hoàn Mỹ đã bắt đầu thở dốc,lồng ngực vạm vỡ căng cứng,anh biết con trai sắp xuất tinh,tự nhiên mồ hôi trên trán anh tuôn ra từng giọt,thật sự nãy giờ Thanh Bình đã muốn rời đi nhưng chân anh như chôn chặt,một ý nghĩ thật tồi tệ lại thoáng qua.
Anh…tại sao anh lại ước mình đang ở cái vị trí kia,một trong bốn thằng nhóc,tại sao trong quần anh lại có một vật đang thức giấc,chẳng phải đêm sinh nhật anh đã từ chối cái ước muốn điên dại kia rồi sao?Hiện giờ,không nhạc,không có hoa,không có hình bóng Hoàng Lang,trước mặt anh rõ ràng là một Hoàn Mỹ,con trai anh.
Thanh Bình chợt nhận ra cái ý nghĩ tự bào chữa cho mình phút chốc tiêu tan,phải chăng từ cái giây phút Hoàn Mỹ áp chặt cơ thể lên người anh,từ lúc cậu con trai dùng cái lưỡi mạnh mẽ tách môi anh ra làm hai,Hoàng Lang đã không còn nữa,mãi mãi không còn nữa?
Thanh Bình không thể trả lời câu hỏi này,anh chỉ biết rằng khi Hoàn Mỹ bắt bốn thằng nhóc quì xuống há miệng ra nhận từng dòng tinh dịch phún ra như thác,Hoàn Mỹ đã xoay mặt về phía anh,cái cơ thể rung lên theo từng cú phóng tinh chưa bao giờ lại hấp dẫn hơn,ma quỷ hơn lúc này.
Ánh mắt Hoàn Mỹ nhìn như xoáy thẳng vào Thanh Bình,vừa cám dỗ vừa khinh bạc ,Thanh Bình cứ tưởng trái tim mình sẽ đau thắt nhưng anh lại không hề có cảm giác đó,ngược lại nó đập giục giã và hồi hộp.
Một ý nghĩ khác lại lóe lên,Thanh Bình bước thẳng vào phòng.
—Con làm cái gì vậy Mỹ?
Hoàn Mỹ nhún vai:
—Đụ pê đê thôi,thì ra cũng sướng,cũng không có gì tởm
Thanh Bình đuổi mấy thằng nhóc ra ngoài,trên mép tụi nó còn vương vãi tinh dịch
—Đêm đó ba xin lỗi,con đừng làm vậy,con là đứa con trai bình thường,con hiểu không?
Hoàn Mỹ nở một nụ cười khinh bạc:
—Thì con vẫn là trai đây,con sẽ làm cho ba sướng,để con nghỉ mệt chút rồi….
“Bốp”
Khi Thanh Bình nhận ra mình vừa tát con trai cũng là lúc Hoàn Mỹ xô anh té xuống nệm.