Thật không ngờ sức của bọn chúng mạnh hơn voi, mỗi đứa ít nhất cũng làm hai suất. Đôi chân cô Nghiêm gần như không còn chút sức lực nào để gượng đứng. Nếu như không nhờ hai cái chân bàn buộc chặc, chắc cô đã khuỵu xuống từ lúc đứa thứ hai nằm trên lưng mình …
Câu chuyện bi thảm của cô Nghiêm chủ nhiệm lớp tôi và Soan con của cô Loan Phòng tin học là thế đó. Tôi biết và ai nấy trong trường cũng biết được thật rõ ràng qua tin tức của báo chí, qua các thầy cô trong trường và các bạn thân, cũng như người trong xóm. Cô Nghiêm và Soan được giải thoát sau 5 ngày bị bắt cóc và hãm hiếp. Họ nằm viện hơn cả tuần cả hai mới khỏe trở lại.
Ngày gia đình tôi lãnh anh hai tôi về, tất cả nhóm “quậy” chúng tôi lại xum họp, rồi kéo nhau đi thăm cô Nghiêm. Ra là anh hai tôi và các bạn nhóm “quậy” đã bị tình nghi là hung thủ, và bị công an kéo tới tận nhà bắt. Thời gian đó tôi thật là khổ sở và lo lắng. Ra đường chẳng dám nhìn lên. Ai trong xóm cũng cho anh hai tôi là thủ phạm. Nhưng sau 9 ngày điều tra tổ trọng án bắt được thủ phạm thực sự là một nhóm thanh niên côn đồ đến từ tỉnh khác. (Soan cũng phủ nhận người bắt nàng không phải là anh hai tôi, tuy là cô Nghiêm không nói năng gì hết). Chúng là nhóm học sinh bỏ học, đi bụi và là tội phạm cướp của, hãm hiếp bị tầm nã nhiều tháng qua. Trong một lần lang thang, trôi dạc tới quê tôi, chúng tạm lánh và sống quanh quẩn trong trường. Chúng biết được cô Nghiêm, ba mẹ con cô Loan trong một dịp nghe lén nhóm “quậy” chúng tôi trò chuyện, tỏ rõ sự bực tức. Kế mượn dao giết người của bọn chúng thật ác ôn, báo hại nhóm nhóm “quậy” của chúng tôi bị tù oan gần 10 ngày vì cái âm mưu nói chơi mà bị cho là thật. Dù sao đi nữa, mưa đã tạnh và trời lại sáng, nhóm “quậy” chúng tôi đã được gặp gỡ, đúng là một điều hay. Nhưng điều hay nhất, đặc biệt nhất trong sự kiện này, là suốt thời gian ông anh đi tù, tôi bắt đầu biết nhớ ảnh. Cái nhớ của người con gái biết yêu ấy !
Tổng hợp truyện người lớn bởi tintucgai.Com