VN88 VN88

Đọc truyện sec – cô thư ký với giám đốc

Vào phòng lễ tân, ông Phú lấy ba phòng loại xịn nhất sát gần nhau ở tầng trên cùng của khách sạn, rồi ba người cùng đi lên. Căn phòng ấm cúng và đẹp quá, Thu Hương nhìn quanh căn phòng của mình, cô để túi quần áo xuống giường rồi mở rộng cánh cửa sổ của căn phòng, toàn cnh khu Tam Đo hiện ra trong tầm mắt của cô như một bức tranh, Thu Hương vưn vai hít sâu không khí trong lành của vùng núi. Đang đứng ngắm nhìn phong cnh thì bỗng có tiếng gõ cửa ở cánh cửa ở bên bức tường bên của phòng cô. Thu Hương ngạc nhiên đi lại mở ra, hoá ra là phòng cô thông với phòng ông Phú qua cánh cửa này. Ông ta nhìn cô cười:
– Thế nào, phòng ở được không em, chỗ này là đẹp nhất ở đây đấy, thôi em nghỉ ngi một lát đi rồi thay đồ, chúng mình đưa anh Thái đi dạo một lát, xuống thác Bạc chi, rồi ăn tối.

Thu Hương gật đầu, cô định khép cửa lại và gài chốt thì ông Phú ngăn lại bo cô là cần gì phi gài cửa, cứ khép lại là được rồi. Thu Hương vào buồng tắm bật vòi hoa sen tắm qua một chút cho thoi mái rồi mặc đồ, cô chọn bộ váy hoa màu xám nhạt ôm sát eo với hai dây đeo vai để lộ bờ vai tròn trịa cân đối của cô mà ông Phú vẫn thường khen là đẹp. Xuống đến snh của khách sạn thì Thu Hương đã thấy ông Phú và ông Thái đang chờ sẵn cô ở đó, họ đã thay ra bộ quần sóc áo thun thoi mái. Họ cùng đi dạo trên con đường núi vòng vèo ri đầy qu thông. Ông Thái luôn miệng xuýt xoa khen phong cnh đẹp. Đi một lúc, họ vòng xuống Thác Bạc …. Đến lúc trời xẩm tối họ mới quay trở lại khách sạn. Nghỉ ngi một lúc họ đi ăn tối, ông Phú đặt riêng một phòng ăn cho ba người, bữa ăn rất vui vẻ, ông Phú gọi hẳn một chai rượu Remi loại một lít. Thu Hương vốn không phi là không uống được rượu, nHương cô thường tránh uống nhiều, tuy nhiên lần này cô cứ bị hết ông Thái lại đến ông Phú ép chạm cốc, mà toàn là với những lý do cô không thể từ chối được để giữ lịch sự. Mặc dù cố chối hết mức, nHương đến chén thứ năm thì Thu Hương bắt đầu thấy l m, và cô mất đi sự tỉnh táo đề từ chối chạm cốc, thế là cô bắt đầu uống hết chén này đến chén khác, cứ mời là cô uống, không từ chối nữa. Đến cuối bữa thì họ uống gần hết chai rượu. Thu Hương đã say lắm rồi, cô thấy căn phòng như nhy múa quay cuồng, tai cô ù đặc, không nghe được hai người đàn ông kia nói gì và cô cũng không hiểu mình đang nói luyên thuyên những gì nữa … cô l m thấy hình như cô được dìu đứng lên, lên cầu thang và vào phòng của cô, rồi cô được nhẹ nhàng đặt nằm xuống giường .. đèn được tắt đi … rồi tiếng vòi hoa sen chy rào rào .. tiếng sột soạt cởi quần áo của ai đó …rồi chiếc váy của cô được cởi ra kéo ngược qua đầu cô, đến lượt áo lót và quần lót cô cũng vậy. Đầu óc cô nặng trịch, tay chân cô mềm oặt … Thu Hương cố gắng mãi mới thốt lên được mấy câu khàn khàn khi cô bị người mà cô đoán là ông Phú vần ngửa ra:
– Thôi … anh Phú … em mệt quá … để mai đi anh.

VN88