Ngượng ngùng, tôi dạ lí nhí theo chị Thương ra xe. Chiếc xe của chị Thương là một chiếc xe Ford đời mới. Tôi đoán rằng đời sống của chị cũng thuộc loại khá giả. Ngồi trong xe, mà tôi lặng thinh không dám cọ quậy gì. Có lẽ tôi vì mắc cỡ với tiếp xúc phái nữ và nhất là chị Thương lại là một người phụ nữ đẹp và duyên dáng. Lắm lúc tôi lại liếc mắt nhìn lấy chị. Chị Thương có một khuôn bầu dục, và một cặp mắt vui tươi và linh động mái tóc nhuộm nữa vàng xoã ngang vai tạo cho chị một nét đẹp trẻ trung đầy sức sống. Chiếc xe cũng như cá tánh chị được xếp đặt ngay ngắn và bốc tỏa một mùi xạ thơm. Có thể là do từ mùi thơm xe hay là do mùi thơm do người chị tỏa ra. Tôi ngây ngất ở đó mà liên tưởng đủ thứ chuyện. Trên đường về nhà, chị Thương hỏi tôi đủ mọi chuyện, nào là dạo này Việt Nam có gì mới không? Rồi ở Việt Nam tôi có sở thích hay bạn bè gì không? Tôi bị cuốn cút bởi giọng nói của chị, tôi đã hoà dẫn vào cuộc trò chuyện. Chị Thương đã tạo cho tôi một cảm giác dễ chịu để tôi bộc lộ tâm sự mà tôi hằng ôm ấp bấy lâu. Chị Thương như một người chị hiền biết lắng nghe và dễ thông cảm cho tôi. Cuộc trò chuyện với chị làm tôi hiểu rõ về con người chị hơn. Chị là một cô giáo dạy lớp ESL trong trường trung học Springvale. Ba mẹ chị sống bên Mỹ nhưng chị dọn qua bên Úc ở với chồng mới dạo có hai, ba năm trước đây thôi. Rủi cho chị là chồng chị bất hạnh qua đời sau một vụ cướp ngân hàng mà chồng chị bị bắn chết khi từ chối giao ra tủ hàng bí mật có tài liệu quan trọng của nhưng công ty quốc tế. Hiện giờ chị sống độc thân và thừa hưởng di sản của chồng và tiền bồi thường tử nạn từ công ty bảo hiểm. Chị tâm sự với tôi rằng, đời sống chị không còn phải lo lắng về vật chất nữa nhưng chị lại không muốn ngồi yên một chỗ mà quyết định làm gì đó cho xã hội để quên đi thời gian. Tôi như muốn khuyên chị nên kiếm một người đàn ông khác nhưng lại sợ chị Thương chưa quên mối tình cũ e làm mích lòng nhau……