Tôi ghì chặc lấy chị và muốn ôm lấy tấm thân mỹ miều ấy mãi. Tôi nhận ra những giọt nước ấm ấm rơi lên vai tôi. Tôi buông chị ra và thấy chị Thương mắt đỏ hoe và rươm rướm những giọt lệ trong suốt như những hạt chân châu. Trên môi chị lộ ra một nụ cười, một nụ cười sung sướng và trên khuôn mặt hiền hậu của chị Thương, tôi nhận ra được sự cảm động vui sướng. Chị nắm lấy tay tôi mà không nói được lời nào. Con tim hai chúng tôi như đã hòa lẫn với nhau mà hiểu rõ mọi chuyện. Chị dìu tôi đứng dậy và đỡ tôi về phòng. Chúng tôi thu xếp đồ đạc rồi ra về trong một niềm hạnh phúc dâng đầy.
Rời khỏi bệnh viện, chị Thương trở tôi về nhà cậu tôi. Lòng tôi và chị tràn đầy niềm hạnh phúc và thông cảm cho nhau. Trên xe, một bài nhạc song ca làm tôi và chị mê thích. Tôi lắng nghe theo dòng nhạc và cảm nhận được từng lời tình ý phát ra từ bản nhạc….
‘Anh bước đi âm thầm, trời buồn hoàng hôn tiếng xa xa mờ, nhớ em người đã xa.
Tình yêu ta sao như trò chơi thế gian
Đâu lối đi thiên đàng để rồi vì sao mãi luôn mơ màng, bước theo hình bóng ai, dù lời yêu thương nhau khi xưa mình đã chờ. Anh đang nghe bài ca ngày xưa em hát
Anh đang nghe mùi hương ngọc lan thơm ngát, nghe miên man trong ta tình yêu thuở nào ngày mình bên nhau
Xin bình minh tình yêu xua tan đêm dài, cho ngày mai còn nhau mình cùng chung bước. Em về đây cùng anh có nhau tháng ngày. Người yêu ơi’