Sau ba đêm cuối tuần của lần kỷ niệm đầu tiên ấy, nàng và tôi lại lén lút hẹn gặp nhau thêm vài lần nữa. Và những cuộc yêu đương của tụi tui lại càng đậm đà đam mê hơn. Nàng đã giúp tôi tự khám phá ra cái lòng tự tin trong chuyện ái ân. Tôi không còn thấy sợ sệt về QHTD nữa.
Thế mà rồi tôi phải bay từ phi trường SFO tới phi trường SGN.
Mới đầu tôi không mặn mà lắm với cái trò làm quen giới thiệu kiểu này, nhưng mẹ tôi đã năn nỉ, ép buộc, rồi cuối cùng làm cho tôi hối hận. Rốt cuộc, tôi đành phải đi theo. Trong lúc chiếc Boeing 747 đang vun vút vượt đại dương, tôi mong rằng tôi sẽ không hạp tánh với cô bé Việt Nam này.
Thế nhưng chuyện đời đâu có dễ dàng thế đâu. Cô bé mà mẹ tôi giới thiệu lại vừa xinh, vừa dễ thương nữa. Nếu mà “nàng” đầy tính hoạt bát cởi mở, thì cô này đầy tính thùy mị kín đáo. Qua vài lần đi chơi với nhau ở bên Sài Gòn, rồi ra Vũng Tầu, tôi cảm thấy thân thiện dễ nói chuyện với người con gái đó. Hai đứa trao đổi e-mail, chat nick. Khi tôi về đến Mỹ thì hai đứa vẫn tiếp tục tìm hiểu qua mạng.
Năm này đã qua năm nọ, thời gian dần dần trôi qua, tôi lại gặp lại nàng. Nàng đã ly thân với chồng, hai người đang lo giấy tờ ly dị. Nàng hỏi han tới chuyến đi về VN của tôi. Mới đầu tôi nín thinh, nàng lại càng hỏi vặn. Tôi đành nói sự thật.