“Dù chỉ một lần xin hãy coi em như là vợ anh, là mẹ của con anh, chứ không phải là một người đàn bà đẻ thuê
Video Em chỉ là một con bé – đẻ thuê.
Tiếng cổng sắt vang lên làm Phượng giật mình. Hàng ngày, cứ vào khung giờ quen thuộc này là anh lại đến. Có lẽ vì mải nghĩ về những điều cô vừa biết nên Phượng không nhận thấy anh đã tới. Thấy tiếng động, Phượng hốt hoảng nhìn ra ngoài. Cái bóng dáng vất vả đầy tội nghiệp của Trực bước vào làm Phượng không khỏi xúc động:
– “Gà tần này, em ăn đi cho nóng. Tan làm anh đi mua rồi vào đây thật nhanh để em ăn đấy. Ăn đi.”
Không để Phượng nói câu trả lời, Trực đon đả chạy lại lấy bát và thìa. Anh lúc nào cũng hấp tấp, vội vàng và dường như luôn không có phút giây ngơi nghỉ từ khi anh đến cho tới lúc về. Một cái hắt hơi, một chút mệt mỏi bộc lộ trên gương mặt, một cảm giác buồn vu vơ của Phượng cũng khiến anh lo sốt vó.
– “Em ăn đi, hay để anh đút cho em nhé!” – Trực ngồi lại bên Phượng, anh muốn tự tay chăm sóc cho người phụ nữ mang trong mình giọt máu mà anh yêu thương.
– “Thôi được rồi, để em tự ăn được mà. Anh đút em lại ăn lâu hơn đấy chứ. Mà từ giờ, anh không phải mua cho em nữa đâu. Tan làm, chẳng được bao nhiêu thời gian, anh đi vội vàng như thế khéo mà có chuyện gì thì sao?”