Tôi chạy rất nhanh, thậm chí đến tận bây giờ người dân trong làng vẫn nhớ tôi đã chạy nhanh thế nào. Trong đêm tối, tôi chạy ra bờ sông và ngủ ở đó, nơi neo đậu những chiếc thuyền đánh cá. Mặt trăng phản chiếu qua làn nước đã xoa dịu tôi, và tôi nằm cuộn tròn dưới gốc cây hoặc bò vào trong thuyền của cha nuôi rồi ngủ trên những lưới đánh cá.
Tôi vẫn tiếp tục công việc gánh nước thuê của mình và đưa tiền cho ông ta, nhưng tôi cố rời khỏi nhà càng sớm càng tốt và cả ngày lân la ngoài trường học hoặc ở nhà cha nuôi.
Buổi chiều nọ, ông bảo tôi đi mua dầu thắp ở chỗ gã lái buôn người Hoa, chúng tôi hay mua hàng hóa của ông ta. Một lời sai bảo xem ra rất chính đáng – thời đó chưa có điện, vì thế chúng tôi dùng đèn dầu thắp sáng. Tôi cũng thường mua vài thứ ở đấy – ông ta bán gạo và cho vay tiền với lãi suất cắt cổ, người dân trong làng rất kiêng nể vợ chồng ông ta. Thỉnh thoảng họ cho tôi vài cái bánh hoặc kẹo.
Nhưng ngày hôm đó người vợ đi vắng. Gã lái buôn kêu tôi đi theo vào buồng kho, lấy cho tôi một cái bánh. Nhưng ông ta đã đẩy tôi ngã vào đống gạo và đè tôi xuống. Ông ta đánh tôi rất mạnh và cưỡng hiếp tôi. Tôi không biết gã đã làm gì nhưng có cảm giác như chém một nhát ở vùng giữa hai chân tôi.