Sau đó gã đe dọa: “Nếu mày kể cho ai nghe chuyện này, tao sẽ cắt họng mày. Ông của mày nợ tao rất nhiều tiền. Nếu mày mách với ổng, ổng sẽ đánh mày. Vậy thì hãy ngậm miệng lại”. Nói xong gã ném cho tôi vài thanh kẹo.
Tôi từ chối không lấy và bỏ chạy. Tôi đang chảy máu. Một mặc cảm tội lỗi dâng lên trong tôi. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi muốn ra bờ sông. Tôi tâm sự cùng cây, nói về sự đau đớn cùng sự kinh tởm những tên ác độc kia, đặc biệt là gã người Hoa đã làm nhục và làm tôi đau.
Đêm đó, tôi đã cố trầm mình xuống dòng Mekong, ở đoạn bờ sông dốc đứng. Tôi đã chìm hẳn. Nhưng tôi không thể không bơi trồi lên, dường như bản thân tôi không cho phép mình chết. Tôi rửa ráy và đi xuôi theo bờ sông đầy bùn.
Khi tôi quay trở về chỗ của ông, ông đánh tôi, nói đó là hình phạt vì tôi về trễ. Ông ta thậm chí không thèm hỏi dầu mua bỏ đâu. Nhưng tôi nhận ra rằng hình như ông biết việc gì đã xảy ra và sai tôi đến chỗ gã lái buôn vào đêm đó là có mục đích.
…
(+) Khi 9 hay 10 tuổi, Somaly sống cùng người này và gọi bằng ông.
+++
Lên thành phố đồng nghĩa với đặt chân đến thủ đô Campuchia. Vào thời đó, Phnom Penh không phồn hoa và xô bồ như bây giờ. Hầu như không có điện. Trên đường phố có ít ăn xin hơn. Những tòa nhà hoang tàn và đổ nát với cửa sổ vỡ toang, đường sá lởm chởm đầy đá, bùn đất và rác rưởi. Đã 10 năm kể từ khi quân Khơme Đỏ càn quét qua các thành phố và đẩy tất cả người dân đến công trường làm việc nhưng đường sá và cơ sở hạ tầng vẫn chưa được sửa chữa.