Đất nước vẫn ở chế độ cộng sản nhưng đã xuất hiện những hộp đêm, quán bar đông nghẹt người. Tôi đã rất lúng túng trước tất cả mớ âm thanh, đường sá và nhà cửa này. Tôi chưa từng đến nơi nào giàu có và nhộn nhịp như thế.
Những khu chợ sầm uất và náo nhiệt buôn bán mọi thứ từ nồi niêu đến phụ tùng xe hơi, trưng bày nhiều loại thực phẩm, có những thứ rau quả thậm chí tôi không biết được tên gọi và dường như người ta đánh bắt cả một đại dương cá lên. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được có nhiều xe gắn máy lưu thông đến thế, những chiếc xe xuất xứ từ Nga, đen bóng và mới cáu.
Ở đây, thậm chí các cô gái còn chạy xe đạp nữa. Tôi nghĩ rằng những người ở đây như đang sống trên thiên đường. Nhưng tôi không hề cho rằng ông dẫn tôi lên thành phố với mục đích tốt. Tôi biết rằng ở người đàn ông này chẳng có gì tốt đẹp cả.
Buổi chiều đầu tiên chúng tôi đến thành phố thì trời đã chập choạng tối. Dì Nop sống trong một căn hộ nhỏ, bẩn thỉu ở khu phố tồi tàn gần chợ trung tâm. Chúng tôi leo lên cầu thang tối tăm, căn hộ ở lầu hai và trong khu nhà chẳng có điện đóm gì cả. Hé mở cánh cửa, dì dò xét nhìn tôi.
Theo như tôi phỏng đoán dì Nop khoảng 35 tuổi. Dì là người dân tộc Chăm theo đạo Hồi giống như ông, nhưng mặc đồ Tây Dương và có mái tóc uốn gợn. Dì có khuôn mặt béo phì với lớp trang điểm rất dày, trét đầy mỹ phẩm, cặp lông mày trước trán được vẽ chếch lên cao. Tôi thầm nghĩ trông dì thật gớm ghiếc, giống như một con quỉ hay là một loài ma quái nào đấy. Khuôn mặt dì chẳng có chút biểu cảm, tôi chưa bao giờ nhìn thấy dì cười.