Trên tầng một là một căn phòng nhưng chẳng có tường hay sàn nhà để tách biệt căn phòng với phần cầu thang. Nó chỉ là một sàn bêtông trơ trọi và khi tiến lại gần sẽ thấy giường và bếp nấu đen xỉn. Nhiều chiếc giường là những tấm đệm bện cỏ mục nát. Chốn này thật bẩn thỉu!
Tôi viết về nơi này vì tôi muốn không bao giờ phải nhắc lại nó nữa. Tôi muốn không bao giờ phải nhớ về chốn đó nữa. Nó làm tôi nôn mửa.
Người phụ nữ quản lý nơi này là dì Peuve. Đó là một người phụ nữ thấp bé, khá đẫy đà – so với thời đó thì như thế được xem là đẫy đà, có một nốt ruồi ở môi dưới và tóc búi lại.
Tôi đưa mắt nhìn một người đàn ông mới đến, ông ta nói chuyện với dì Peuve. Dì ra hiệu cho Mom, và trước khi bỏ đi, Mom nói với tôi: “Mày nên biết đây là đâu. Đây là nhà thổ. Hãy vâng lời họ nếu không mày sẽ bị đánh”. Sau khi cô ấy đi, một người đàn ông khác đến và dì Peuve nói với ông ấy: “Con bé là hàng mới đấy, mới toanh ở dưới quê lên”.
Gần bức tường trong góc phòng có một cái giường được quây lại bằng vải xàrông. Ông ta bước vào trong đó. Dì Peuve lôi tôi vào trong đấy và khi tôi nói: “Không”, dì đánh vào đầu tôi và bảo: “Không nhưng nhị gì hết, mày phải làm”.
Gã Li, chồng của dì Peuve, lúc đấy không có ở đó nhưng còn bọn canh gác.