Theo như tôi nhớ, người đàn ông kế tiếp là một người mập, có râu quai nón và ông ta đã đánh tôi bằng cái khóa thắt lưng của mình. Ông ta tức giận và đã mắng vốn với Li. Gã Li là một người cực kỳ thô bạo, gã ta từng đi lính, một chân của gã bị cụt nên khi bước đi phải dùng nạng. Gã ta phang chiếc nạng vào người tôi và cưỡng hiếp tôi vào đêm đó, sau đó đến lượt hai tên canh gác của gã. Trong đó có một tên canh gác người Khơme với khuôn mặt sưng húp như một gã người Hoa nghiện rượu có bản mặt khó chịu, thân hình của hắn rất kinh khiếp, ốm nhưng cơ bắp cuồn cuộn. Tôi ghét hắn. Hắn rất hay dùng bạo lực.
Sau đó, bọn chúng nhốt tôi dưới hầm, nơi chúng thả các loại động vật như rắn và bò cạp để đe dọa chúng tôi, chúng không muốn giết chết chúng tôi. Đó là một phòng nhỏ, hoàn toàn tối đen, với mùi hôi thối nồng nặc của rác rến từ cống xộc lên. Bọn chúng trói tôi lại và trước khi bỏ đi còn ném vào người tôi vài con rắn.
Đó được gọi là phòng trừng phạt. Tôi thường bị nhốt ở đó bởi vì tôi rất cứng đầu. Khách hàng thường bảo tôi xấu xí hoặc là tôi đã nhìn họ một cách khinh miệt, họ thường hay phàn nàn về tôi. Những cô gái khác nói rằng đã có người chết trong đấy và bọn họ chết khiếp khi chỉ vừa mới bị đưa tới đầu cầu thang vì họ sợ những oan hồn. Nhưng tôi không sợ ma. Người chết không dọa được tôi. Tôi khóc, nhưng là vì tôi không có họ hàng, là vì tôi cảm thấy bất lực, vì tôi bị cưỡng đoạt và bị đánh đập, đói và kiệt sức. Tôi khóc vì cảm xúc của mình chứ không phải vì các vết thương, khóc vì tôi không thể giết hết được bọn kia. Ông, những tên canh gác, thậm chí là cả bố mẹ tôi, những người đã đẩy tôi rơi vào hoàn cảnh này. Tôi nhớ tình yêu thương của mẹ và căm ghét bà vì đã không ở đây. Cuộc đời tôi không có tình yêu thương.