“Cái mặt chù ụ,
Không ai thèm đụ thì nói là chính duyên
Cái mặt vô duyên,
Không ai thèm đéo thì nói là khéo giữ.”
Tuyết thì không nổi mặt chù ụ, vô duyên. Nhưng làm sao nàng có thể so sánh với Loan và Thủy. Tuyết là con gái mới lớn, còn trong trắng. Chưa bén hơn trai nên cái gì cũng nhỏ nhắn. Cặp vú cũng nhỏ nên dĩ nhiên là cái…lỗ lồn cũng nhỏ. Cái gì nhỏ thì Hùng không ham, chớ cái lỗ lồn mà nhỏ thì Hùng thích lắm. Hùng bồi thêm một câu làm Tuyết mát cả ruột.
-Sở dĩ từ xưa đến nay anh ít nói chuyện với Tuyết là vì…anh đánh giá Tuyết không như những cô gái khác.
Tuyết hiểu ý Hùng muốn nói gì rồi nhưng nàng vẫn hỏi lại:
-Tuyết khác ở chỗ nào ? Bán cà phê thì người nào cũng như người nấy thôi.
-Không, khác nhau chứ. Khác nhau ở chỗ Tuyết có tư cách. Vì vậy mà lúc nào anh cũng tôn trọng Tuyết hơn họ. Tuyết thấy lòng nàng vui hẳn lên. Bao nhiêu thành kiến với Hùng tan biến hết. Nàng thầm nghĩ :” Hắn đẹp trai, dễ thương như vậy thì người ta yêu hắn cũng phải thôi. Có gì đâu mà mình không ưa hắn?”.
Chờ cho Tuyết ” thấm thuốc” Hùng mới bỏ nhỏ vào tai nàng:
-Hôm nào có dịp, anh mời Tuyết đi với anh một bữa nhé.
Tuyết khoái chí trong bụng. Nhưng vẫn khó khăn một chút cho xứng danh ” tiết hạnh khả phong” của nàng:
-Thôi, đi với anh em sợ người ta cười.
-Ai cười, có gì đâu mà cười.
-Người ta cười anh, tại vì từ trước đến gìờ anh đi chơi với người đẹp không hà. Lần này anh dẫn ” cô bé lọ lem” đi. Em sợ người ta cười anh.
Hùng thấy cá có vẻ cắn câu. Hắn nịnh Tuyết một câu.
-Bạn bè thì mỗi người mỗi khác. Hơi sức đâu mà em so sánh với mấy cô đó. Em là…”người đàng hoàng”, khác họ mà.
Tuyết nghe bùi tai, nàng làm bộ suy nghĩ một chút rồi e ấp trả lời:
-Cũng được. Mà em chỉ được nghỉ có một ngày thứ hai thôi.
-Thứ hai hay thứ ba, thứ tư có ăn thua gì đâu. Được đi chơi với Tuyết thì ngày nào đối với anh cùng đẹp, cùng vui hết. Vậy sáng thứ hai đúng 9 giờ anh đến đón em nhé ?
Tuyết hốt hoảng:
-Hỏng đưọc đâu, anh đừng đến nhà em anh Bạch ảnh thấy. Anh cứ đậu xe ở đầu đường, em đi bộ ra.
-Cũng được.
Hùng thở dài nhẹ nhõm. Trước khi đứng dây ra về, hắn không quên để lại trên bàn tờ giấy 5 đồng làm tiền “tip”.