Sướng nói với tôi mà như với chính mình: “Thế mà đã gần 14 năm rồi. Trong giấc mơ, em vẫn cứ nghĩ như ngày hôm qua. Em vẫn ú ớ chối tội, vẫn cho rằng, các bé gái chẳng làm sao, kết tội em là sai. Khi tỉnh lại, ướt đẫm mồ hôi trên trán, đầu. Em buồn nhất là bị các phạm nhân khác xa lánh. Sau này, em mới hiểu, họ ghét những phạm nhân như em vì lý do, em xâm hại trẻ em. Nhiều người bảo em bị bệnh “ấu dâm”, nghĩa là chỉ thích “yêu” trẻ con. Với những người đã trót phạm tội, ở trong giới giang hồ, họ ghét cái kiểu kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu. Em thấm thía cái sự ghẻ lạnh của họ với mình lắm”
Sướng còn nhớ lúc hắn phải đi tù, 3 em gái của hắn mới hơn 10 tuổi. “Bây giờ đã chồng con hết rồi. Em biết, em đã làm ảnh hưởng xấu tới các em của mình” – Sướng ân hận.
Nẻo về không xa
Cán bộ trại giam, trực tiếp phụ trách buồng giam của Sướng cho biết sau khi được giáo dục, học tập, sự hiểu biết về pháp luật, nhận thức của Sướng đã tốt hơn rất nhiều. Sướng được trang bị một số kiến thức nhất định về pháp luật đủ để không phạm tội lần thứ hai. Sướng bảo rằng, như thế này là quá đủ đau đớn cho một đời người rồi.
Theo Sướng, sau khi được trang bị kiến thức pháp luật thì, bản án dành cho mình là đúng người, đúng tội, là thích đáng. Sướng trăn trở: “Không ngờ việc làm của em lại gây ra hậu quả như thế. Tất cả là do thiếu hiểu biết mà ra. Những lần mẹ thăm nuôi em, em đều hỏi thăm sức khỏe mọi người trong gia đình, hỏi thăm 4 em bé ấy. Mẹ nói rằng, họ cũng đã quên, đã tha thứ cho em rồi. Nói xong, mẹ khóc. Em không hiểu mẹ nói thế là thật hay chỉ nói để an ủi em. Em biết, sau khi em bị đi tù, ở nhà cha mẹ và 3 đứa em gái phải gánh chịu nhiều búa rìu của dư luận, thậm chí bị nghe chửi. Lần nào đến thăm em, mẹ cũng kể chuyện vườn cây. Mẹ bảo rằng, vẫn duy trì để chờ em về chăm sóc cho cây trái nở hoa, nở ra nhiều tiền như trước đây em vẫn làm”.