VN88 VN88

Hát cho nhau nghe – đọc truyện khiêu dâm hay

Tôi sững sờ. Chưa có dịp nào tôi gần Thanh như lần này. Tôi sượng cả mặt. Luống cuống tôi hỏi: – Ủa sao Thanh lại đến đây? Hôm nay là ngày nghỉ mà. – Ừ, mình biết, nhưng hôm nay Thanh phải đến để làm xong các phần thủ tục linh tinh đó mà. Còn Bằng? – Tôi ở ký túc xá trong đại học. – Ủa, vậy nhà Bằng ở xa đại học lắm hả? – Tôi… tôi không có nhà. Tôi sống một mình nên chỗ ở không nhất định. – Ồ vậy hả!!! Chỉ nói nhiêu đó, Thanh ngồi kế bên Bằng và gợi chuyện: – Mình nhớ mình đã gặp Bằng trước đây rồi phải không? Tôi lặng thinh … – À, phải rồi, Thanh tiếp, mình nhớ mình đã gặp Bằng ở trạm ga phải không? – Ừ, tôi gật đầu. – Mình… mình có chuyện này hơi tò mò? Hỏi được không Bằng? – Ờ, Thanh hỏi đi! – Mình nhớ lúc đó Bằng hình như… hình như là một kẻ lang thang phải không Bằng? Vậy sao giờ… Bằng lại là một sinh viên đứng đầu lớp vậy? Tôi lặng người, cuối cùng tôi mạnh bạo tâm sự với Thanh: – Mình đổi thay tất cả cũng vì Thanh đó! – Vì mình??? – Ừ, thật ra từ ngày Bằng gặp Thanh ở trạm ga, mình đã quyết định phải làm lại con người. Làm một gã thư sinh dù sao cũng hơn một tên lang thang phải không Thanh?? – Xạo hoài đi cha nội! Thanh đỏ mặt, vừa mỉm cười. Bỗng Thanh cầm lấy bàn tay tôi. Tôi khẽ giật mình. Thanh nhìn tôi cười hì hì: – Sao hả? Bằng chưa nắm tay con gái lần nào hả? Tôi ấp úng, kiếm cớ chữa thẹn: – Không phải vậy? Tại Bằng nắm tay Thanh mới rung đó chứ!! Thanh lờ đi không nghe cái cớ của tôi. Nàng đăm đăm nhìn vào tay tôi rồi nói trong hơi thở: – Số Bằng vậy mà đào hoa lắm đấy nhé!! Ðây nè 1,2,3 cái chéo nghĩa là trong đời Bằng sẽ có 3 lần dang dở đó nhe!!! Tôi cười và nói: – Thật không vậy? Vậy Thanh coi trong ba cái chéo đó cái nào tượng trưng cho Thanh đây? – Xí! Anh xấu vậy làm sao cua em đây? Thanh xì môi nói nửa chọc nửa đùa. – Vậy sao! Tôi đáp và chợt bẹo hai cái má dễ thương ấy, rồi cười ha hả lùi về phía sau. Thanh tức mình, nàng rượt phóng theo tôi. Dĩ nhiên là tôi nhanh gấp mấy lần Thanh nhưng tôi nhường nàng, chạy chậm để nàng rượt kịp. Tưởng nàng chỉ cho tôi một bạt tai nhẹ hay những cái vỗ vai trách móc, ai dè, Thanh chơi ác, đạp vào đít tôi cái thật mạnh làm tôi mất đà té xuống vũng sình. Thanh thích chí hát: – Lêu lêu!! Lêu lêu có một cậu trai té vũng sình!! Lêu lêu!! Tức mình, tôi giả bộ nằm im bất động. Một hồi không thấy tôi cử động, Thanh lo lắng chạy đến bên tôi. Bất thần tôi kéo nàng xuống vũng sình. Bị bất ngờ, Thanh bị té và cả quần áo bị bầy nhầy. Tôi cười hát lại: – Hà ha hà ha hà ha! Cô em tôi rớt vũng xình đẹp ôi là đẹp! Hà ha hà ha hà ha! Bấy giờ tôi và Thanh nhìn thật bê bết. Người dính đầy bùn sình. Chúng tôi nhìn nhau rồi phá lên cười. Xong chúng tôi vật nhau trên vũng lầy ấy. Tuy sức tôi mạnh, nhưng chẳng lẽ lại mất hào phóng nam nhi sao? Thế là tôi đành giả thua. Thanh ngồi lên người tôi và cất tiếng cười giòn vang. Nhìn vẻ đẹp xinh tươi như đóa hoa hồng nhung của nàng làm tôi thẫn người. Chợt, Thanh nhìn tôi và thấy tôi chăm chăm nhìn nàng. Vẻ mặt ửng hồng, nàng có lại ý tứ con gái và buông tôi ra, trở về chỗ tôi ngồi vẽ khi nãy Chúng tôi ngồi đó một lúc thì trời đã tối dần, Thanh đứng dậy, nhìn ra phía cổng và nói: – Mình phải về rồi Bằng ạ. RồI nàng liếc nhìn bức vẽ, và hỏi: – Bằng cho mình bức vẽ này nhé! Tôi gật đầu và trao ngay cho Thanh. Trước khi đi, Thanh chợt ôm lấy tôi: – Chúng ta bắt đầu làm bạn nhé! Xong, nàng kịp chạy ra trước khi cổng đại học khép đóng

VN88