VN88 VN88

Hát cho nhau nghe – đọc truyện khiêu dâm hay

Hôm sau, khi tan học, đợi lúc ít người, Thanh đến gần tôi và nói: – Chiều nay, Bằng rảnh không? Thanh tính mời Bằng đến nhà chơi nhé! Tôi nhận lời. Chiều đó, tôi ăn mặc cũng khá bảnh trai đến nhà Thanh. Thanh ở một căn nhà nhỏ tại ngoại ô thành phố. Tôi gõ cửa một lúc thì Thanh ra mở cửa. – Chào Bằng, đế rồi hả? Bằng vào nhà chơi nhé!! Tôi bước theo bóng lưng duyên dáng của Thanh. Căn nhà được xếp đặt thật trang nhã. Cả nhà được sơn màu hồng nhạt thật đẹp mắt. – Bằng ngồi chơi chút xíu nhé! Cơm nấu sắp xong rồi. – Có cần mình phụ không Thanh? – Thôi khỏi. Hôm nay Bằng là khách, ngồi chơi đi! Bia bỏ trong tủ lạnh đó. Nói bấy nhiêu, Thanh vùi mình vào trong bếp. Mùi đồ ăn thơm phức tỏa ra làm tôi nôn ruột. Bỗng có tiếng gõ cửa, tôi chạy ra mở. Một gã thanh niên mặt mày khá khôi ngô ngó nhìn tôi, trên tay gã là một bó hồng nhung thật to và rực rỡ. Gã nhìn tôi với một ánh mắt căm thù, dù rằng đây là lần đầu tiên tôi gặp gã. Thanh cũng bước ra, thấy gã thanh niên nàng kêu: – Ồ anh Ðạt! em tưởng anh còn ở Sydney chứ! Tại sao anh lại ở đây? Gã thanh niên xô tôi ra và chồm đến Thanh mà nói như hét: – Hắn là ai? Tại sao hắn có quyền ở đây? Tôi quen em đã hơn 5 năm nhưng sao em vẫn không cho tôi bước vào nhà? Em nói đi Thanh, tại sao? Thanh trợn mắt, vùng vẫy đẩy hắn ra: – Anh buông tôi ra. Tôi mời ai đến là chuyện của tôi. Anh ra khỏi nhà tôi ngay!! Ði ngay! Tôi lúc đó cũng bước đến và đẩy lùi hắn. Tên thanh niên ấy lườm nhìn tôi và bước ra. Cánh cửa xập lại ‘rầm’ một cái. Trong nhà, chỉ còn lại tôi và Thanh. Bỗng, nàng chạy trở về phòng bếp, nơi có mùi hơi chín tỏa ra. Buổi cơm chiều mở đầu lúc 6 giờ đúng, tôi nhìn đồng hồ. Thanh đã mặc một bộ đầm ngắn, bó sát lấy thân thể của nàng, ra tiếp tôi. Thanh thật đẹp, một nét đẹp mỹ miều tuyệt vời. Bữa cơm chiều thật tuyệt vời gồm steaks, khoai chiên và rượu sâm panh. Chúng tôi trò chuyện rất hợp tính. – Chà! Bữa chiều này ngon thật đó! Bộ Thanh học nấu từ bụng mẹ sao mà nấu giỏi quá vậy!! – Xí!! Khen tui hoài đi!! Ăn không hết là tui không cho Bằng về đâu đó! – Ừ! Không cho Bằng về vậy Thanh có chỗ cho ngủ không? Gì chứ ở đây có Thanh vui hơn là về ký túc xá một mình à. – Ðâu cần, ăn không xong thì tôi cũng đổ hết vào miệng anh là xong chứ gì! Xong, bản cô nương cho công tử ăn một đạp ra khỏi động bàn tơ là xong chuyện chứ gì! – Hề hề, có người đẹp đút cho ăn thì có ăn đạp cũng là ngon!! Tàn bữa, Thanh rủ tôi ra sau nhà, vừa ngồi ngắm sao và để nàng pha rượu. Sau nhà là một bãi cỏ xanh mượt, và bên cạnh là một cái rạp nhỏ, nơi Thanh cất những đồ pha rượu. Dưới những ngọn nến mập mờ, thấy được kỹ thuật pha rượu độc đáo của Thanh, tôi thấy thích thú. Những màu đỏ xanh trong một cái bình thủy tinh dần dần hòa lẫn thành một, tạo nên một màu xanh lá cây. Thanh rót ra bảy ly và nói: – Ðây là rượu Thanh sáng tác ra đó. Tên gọi là “Một kiếp chung tình”. Bằng uống đi! Tôi cười, và nâng ly uống liền. Mùi vị thật ngọt dịu êm lơ, không cay không đắng và vị thơm thấm vào kẽ răng. Vừa uống, Thanh vừa kể cho tôi: – Bằng biết không, khi uống rượu này vào, Thanh có cảm giác ngây ngất vì mùi dịu ngọt của nó không khác gì người con gái kiếm được mối tình đầu, mãi mãi không quên, luôn sống trong giây phút ngọt ngào ấy. Rồi Thanh lại pha thêm một cốc rượu nữa. Màu sắc trong cái bình lần này đậm hơn lần trước. Nếm vào lưỡi, vị cay trong rượu làm người tôi nóng dần. Càng ghét vị cay ấy, thì những vị cay cứ xuyên vào tâm phổi tôi. Nhưng càng uống, quen dần với vị cay ấy, tôi không còn thấy khó chịu nữa. Khi uống tới ly cuối cùng, tôi lại thấy dễ chịu, và sảng khoái chứ không như lúc đầu. – Rượu này gọi là “Nồng cháy tình yêu”. Uống vào vì cay nồng làm người uống cảm giác lại sức cuồng nhiệt của tình yêu. Sự đam mê xác thịt, rung động của hai con tim, khiến người đê mê. Bằng uống tới ly thứ tám vậy là tài lắm đó. Giờ Bằng uống thêm cốc rượu cuối cùng này nhe! Thanh trộn lẫn hai cốc rượu trước lại một. Màu sắc đổi nhiều màu và cuối cùng trong suốt. Thanh rót ra đầy một ly và nói: – Tên rượu là “Yêu một người, Nhớ một người”. Rượu này Thanh mới pha chế gần đây thôi. Tuyệt lắm đó! Uống vào, tôi thấy vị giác lạc lẽo. Chẳng lẽ Thanh chơi tôi? Nhưng tôi nốc thêm một hơi nữa thì mới thấy sự tuyệt hảo của rượu. Nguyên hai chất rượu đầu còn thấm trong miệng nên, hớp đầu, chỉ đủ để tan đi hai chất ấy. Hớp sau, vị trong suốt, và thơm làm người tôi dễ chịu. Tôi chắc lưỡi bình phẩm: – Chà, thật đúng với cái tên, chất rưọu tinh túy, độc nhất, tựa như sự chung thủy của người vợ chờ chồng, tan biến đi vị ngọt lợ, và nồng nàng trước kia mà chỉ còn lại cõi lòng hoài niệm, quyến tiếc. Thanh ghê thật đấy! Ai mà lấy Thanh là coi như bị cái còng số 8 này kèm suốt đời à nha!! Không biết có ai bị xui chưa vậy? Thanh đỏ mặt nguýt tôi một cái: – Xí! Tui không thèm, công tình tui pharượu cho mà cò phê bình tui nữa hả? Mai mốt tui không cho uống nữa đâu à nhe! – Ủa! Vậy anh chàng hùng hổ hồi nãy không phải là bạch mã công tử của Thanh hả? – Ai thèm chứ, thằng cha ấy quen tui đã 4 hay 5 năm gì đó! Tui đã nói không thích thằng chả mà thằng chả cứ theo tui riết, đuổi hoài không chịu đi đó chứ. Tôi à ra vỡ lẽ. – Vậy chứ giờ Thanh chưa có bạn trai hả? – Ừ, sao hỏi hoài vậy? – Kể cả tui cũng không phải … Chúng tôi không nói gì. Thanh đã hiểu ý của tôi. Hai tôi ngồi ngắm trăng sao không dám nhìn đối phương. Sợ để rồi mai mốt ngượng ngùng gặp nhau, nên tôi phải ráng lắm mới thốt ra: – Thôi nhe Thanh! Coi như Bằng say rượu quá nói bừa. Ðừng để trong lòng! – Không! Thanh để trong lòng. Tại vì… vì Thanh cũng thích Bằng. Tôi mừng rỡ xiết chặc lấy tay Thanh. Vẻ mặt Thanh hồng ửng, trong dáng điệu nửa thẹn nửa thùng. Tôi ôm ấp Thanh vào lòng. Tôi hôn lên má Thanh.

VN88