Năm đó em 20 tuổi, mọi người nhận xét em là một cô gái khá xinh xắn về ngoại hình, dễ mến, biết lắng nghe và chia sẻ. Ngay từ lúc mới lớn em xác định tình yêu là một điều thiêng liêng và luôn cần có sự nghiêm túc. Anh hơn em 13 tuổi, vừa mới đi xuất khẩu lao động về nước sau 13 năm. Anh là con trai của một gia đình rất thân thiết với bố mẹ em.
Em yêu anh bằng thứ tình cảm trong sáng nhất khi mà mỗi lần nói chữ yêu còn cảm thấy ngượng ngùng và hạnh phúc với tình cảm đáp lại từ anh. Có lẽ không gì thuận lợi hơn cho tình cảm của chúng em lúc đó, gia đình anh vốn sẵn quý em từ trước nhất là mẹ anh, bố mẹ em cũng hoàn toàn ủng hộ, công việc của anh ổn định, anh chững chạc còn em cũng hoàn toàn nghiêm túc. Vốn là người hay suy nghĩ, ngay từ lúc anh đặt vấn đề yêu em em cũng đã lường trước những khó khăn mà em và anh sẽ gặp phải sau này khi khoảng cách tuổi tác khá lớn và anh cũng đã muốn có một gia đình nhỏ còn em vẫn đang trong quá trình ôn thi lại Đại học. Em đã nói rõ những vấn đề đó, anh đã suy nghĩ và đồng ý cùng em vượt qua.
Mỗi tuần anh qua nhà xin phép bố mẹ chở em đi uống nước 1 lần, cứ như vậy cho đến khi em thi đậu Đại Học. Trước khi nhập học em đã nói rằng: “Nếu một ngày nào đó anh không chờ em được thì hãy nói với em một câu nhé, em hiểu và không oán trách gì anh đâu”. Anh ôm em và bảo em yên tâm học hành, anh sẽ chờ.