Từ hôm đó nàng né mặt tôi, không cách nào gặp được, nàng chỉ nhắn với mẹ tôi là khi nào tôi cai nghiện thực sự thì mới có thể nói chuyện với nàng, mẹ tôi lúc này cũng biết tôi nghiện nhưng không dám nói cho Ba tôi biết vì sợ ổng buồn vả lại ổng đi làm đến tôi mới về, tôi luôn nói :
– Để con bỏ tư từ, cái này bỏ liền không được đâu.
– Con không thương mẹ thì thôi, con cũng phải thương con Vân chứ, nó khổ vì con nhiều lắm con lớn rồi phải biết suy nghĩ chứ.
– Làu bàu nhức cái đầu, tôi nói vùng vằng bỏ đi.Ma tuý làm tôi trở thành một con người khác hẳn mất dạy, ngang tàng.
Rồi cũng đến lúc tôi thức tĩnh, tôi nhớ rất rỏ hôm đó là thứ ba tôi đến nhà bé Hoàng(nó cũng bị bắt sau tôi vài tuần, và bị xữ 6 tháng)
Má nó nói nó ở trên lầu coi phim đó, rồi nhìn tôi nói mày còn chơi không.
Tôi chối đây đẩy:
– Em bỏ lâu rồi, bị một lần là đủ rồi.
– Mày nghĩ vậy là tốt.
Tôi bước lên lầu thấy nó ngồi chồm hổm như con ếch dựa vào tường, đầu gục xuống trên tay vẫn còn cầm cái xilanh .
Tôi lay lay nó:
– Bé hoàng !bé Hoàng
Nó từ từ đổ gục xuống
– Bé hoàng!bé Hoàng !mày làn sao vậy, tỉnh lại coi.Chị ơi nó làm sao rồi nè.
Má nó chạy lên:
– Trời ơi con tôi!rồi té xĩu
Tôi lúng túng một lát rồi mới nhớ ra vồ cái điện thoại gọi cấp cứu.