Thấy cũng khuya tôi lấy xe đưa nàng về, tới trước cữa nhà nàng đã g62n 12h khuya thì thấy ba nàng mặt hầm hầm đứng đợi, tôi bước đến
– Chào bác, cho con xin lổi bác
Không nói gì, ổng bảo nàng vào nhà rồi nói:
– Tao đã cấm mày đi chơi với mấy thằng mất dạy rồi mà.Vừa nói ổng vứa nhìn tôi.
Cúi gầm mặt tôi nói:
– Bác cho con xin lổi chuyện hôm bữa.
– Hơi đâu mà nghe mấy thằng xi- ke, ổng nói xong rồi quay lưng đi vào đóng sập cửa lại.
Tôi đứng đó chết lặng rồi lên xe quay về trong lòng buồn rười rượi.
Sáng hôm sau đến trường đón nàng thì thấy ba nàng đang đứng đợi, ổng đưa đón không cho nàng đi xe nữa, gặp tôi ổng mắng như tát nước vô mặt làm tôi quê quá phải bỏ đi, thú thật nếu mà không nghĩ đến Vân là tôi đấm vào cái bản mặt của ổng cho đã nư.
Rồi cũng đến ngày tôi lên đường, bước vào phòng cách ly tôi vẫy tay chào mọi người cố đảo mắt nhìn hy vọng thấy được cái dáng quen thuộc nhưng không thấy.
Tôi đến Roma vào buổi chiều, đứng đón tôi là những gương mặt xa lạ màtôi lần đầu tiên được gặp mặt, đang giơ tấm bản đề tên tôi.
Bước đến tôi giơ tay chỉ vào tấm bản nở một cười.
– Ciao!
– Ciao!
Một bà bước ra hỏi.
– Hùng con cô Loan phải không?
– Dạ!
– Bà là cô của mẹ con, Ba mẹ, gia đình khoẻ chứ?
– Cám ơn bà ! cả nhà con vẫn khoẻ .
Tôi về ở với bà cô tôi ở khu nhà giống như chung cư ở bên VN, chỉ khác là ra vào phải có chìa khóa để mở cánh cửa chung, xung quanh có thảm cỏ cây cối rất đẹp.Cứ tưởng ra nước ngoài là sướng lắm, đến nơi mới biết buồn bỏ mẹ.Trong thời gian đợi đi học tôi ru rú ở trong nhà, hoặc quanh quẩn ở cái vườn gần nhà, không dám đi đâu vì sợ lạc, với lại trình độ ti61ng ý của tôi khá tồi, mở tivi, đài lên nghe cũng chẳng hiểu gì tôi như người câm, điếc.Mọi người ở đây lúc nào cũng bận rộn đi làm suốt ngày không có ai thảnh thơi nhàn nhạ như ở VN, đến thứ 7 or chủ nhật thì chở tôi đi chơi hôm nào mệt thì họ ngủ vùi, thấy vậy cũng không dám nhờ họ chở đi chơi.
A! tôi bắt đầu biết nấu ăn, tự tay giặt giủ quần áo cho mình vì không làm thì chẳng ai làm cho mình.Một bữa tối chán quá ra vườn chơi, đứng một hồi tôi vươn vai hét lên:
– Trời ơi! Chán quá.
Một chị người việt khoảng 28, 29 tuổi đi đến từ đằng sau .
– Sao buồn vậy em?Mơi sang hả?
– Em mới qua! Chị qua lâu chưa?
– Hơn 10 năm rồi em! Gia đình bảo lảnh qua hả?
– Em sang đây học, còn chị?
– Chị đi hợp tác lao động bên Đức rồi lấy chồng sang đây ở luôn.
Gặp được đồng hương tôi rất mừng, hai chị em nói chuyện ríu rít, chị tên là Quyên tên ý là Stefani chồng chị làm ở xưỡng in còn chị thì đang thất nghiệp, thỉnh thoảng cũng có đi làm lặt vặt, ở cùng khu nhà với tôi nhưng ở tầng 5, và thỉnh thoảng ra đây chơi.
Từ đó cứ đến tối tôi lại ra vườn ngồi chơi với chị Q, hai người nói chuyện rất họp gu, thỉnh thoảng chị Q cũng dạy tôi tiếng Ý nữa, tôi bắt đầu cảm thấy thích chị Q và có lẽ chị cũng mến tôi.
Chị cao gần bằng tôi, người gầy khuôn mặt dể nhìn, cặp ngực hơi nhỏ nhưng cặp mông tuyệt đẹp với đôi chân dài thon, nước da nâu vì chị hay đi tắm biển