Tôi nghĩ ra được cách rồi. Tôi thường ăn mặc áo rộng quần sọt rộng mỗi sáng thứ bảy và chủ nhật. Cũng may là trong thời gian đó trời quá nóng. Ai cũng ăn mặt áo ngắn tay cổ rộng, quần sọt rộng… Tôi cũng vậỵ Ở nhà tôi đâu có mặc áo vú nến hai đầu vú tôi sẽ đâm nhô ra áo mỏng chắc chắn làm thằng em họ chết điếng.
Ba tuần trôi qua cho nó thấy tôi tự nhiên như thế và vẫn hồn nhiên né tránh và làm như không biết gì về nó như từ hồi nào đến giờ.
Bữa thứ Sáu trước tôi đi chơi với mấy đứa con gái cùng hãng và tìm cách về khuyạ Thằng em họ lo lắng đủ điềụ Thấy tôi bước xuống xe vào nha thì nó đã ở ngay cửa vàọ Thấy tôi nó mừng lắm. Tôi hồn nhiên hỏi nó cũng đi khuya về sao? Tôi viện lý do xe bị xì bánh nên về trễ.
Bữa thứ bảy sau đó, sau khi tôi dỗ thằng bé ngủ. Tôi giả vờ ngủ trên salọ Một chân thì thòng xuống sàn chân kia thì còn trên ghế. Hai tay cũng vậỵ Tóc tôi làm cho rối bù như ngủ say lắm.
Nó gõ cửa không có ai mở cho nên nó cuống cuồng. Vì dì tôi – mẹ nó là chủ building cho nên nó dễ dàng tìm lấy chìa khóa mở cửa vào trong tâm trạng lo lắng.
Nó bước vào thì thấy tôi ngủ trên salon và thằng bé ngủ trong nôi gần đó. Nó làu bàu tôi hư quá về khuya khoắc. Nó xem xét thằng bé. Nói lẩm nhẩm, may mà thằng bé nó ngủ, nó thức thì không ai chơi với nó thì nó khóc. Sau đó tôi biết nó nhìn qua tôị Nó rón rén đi đến tôi và kéo tay tôi lên ghế rất nhẹ. Rồi kéo chân lên. Tôi biết nó nhìn vào trên vú tôi.