Chừng khoảng nửa tiếng sau thì máy di động của Lan Anh lại kêu chuông. Số di động lạ, không biết của ai cả. “A lô, xin lỗi ai đấy ạ” Lan Anh hỏi. Một giọng con trai trẻ măng rụt rè “xin lỗi…chị có phải là Lan Anh không ạ”. Lan Anh thầm nghĩ, chắc cái tụi mà cô bạn của cô nói đây “ừ, mình là Lan Anh đây…” “Em…em là Tuấn, chị Nhung có cho em số của chị…về cái chuyện mà chị Nhung đã nói với chị ấy…thế chị có đi được với bọn em không ạ” Lan Anh hơi mỉm cười vì cái giọng ấp úng lễ phép, không được tự nhiên của cậu bé, đúng là tụi học sinh chưa biết mùi đời có khác. Cô trả lời cậu bé là cô đi được, thế mọi việc kế hoạch đi như thế nào. Đúng như cô bạn của Lan Anh đã nói, cậu bé nọ hẹn Lan Anh mai sẽ gặp để nói cụ thể, và đề nghị Lan Anh đi thử máu, mai mang kết quả đến luôn.
Ngày hôm sau, Lan Anh đến quán cafe theo hẹn, một lũ năm đứa con trai lốc nhỗc đã đợi sẵn cô ở đó. Thằng bé tên là Tuấn giới thiệu cô với mấy đứa còn lại. Nhìn tụi con trai này, Lan Anh thấy bọn nó bé quá, vừa thi đại học xong thì mới là học sinh cấp III thôi mà. Lan Anh thấy ngại quá, nhưng mà đã trót nhận lời rồi, thôi thì mặc kệ vậy. Cô đưa cho tụi nó tờ giấy khám sức khoẻ mà chiều qua cô vừa đi khám. Thằng bé tên Tuấn có vẻ là trưởng nhóm, nói năng nhiều nhất, chứ mấy đứa kia thì có vẻ xấu hổ, đứa nào trông mặt cũng có vẻ căng thẳng, đỏ dừ vẻ ngượng nghịu và cứ hay nhìn trộm người Lan Anh. Tuấn bảo cả nhóm bọn nó đã có kế hoạch chuyện này từ lâu rồi, nhưng phải để thi xong đại học đã, cũng phải lựa chọn kỹ lưỡng một chút vì cả nhóm muốn lần đầu tiên phải thật ấn tượng, và phải theo cách thật hấp dẫn, qua Nhung giới thiệu về Lan Anh, tụi nó ưng ý lắm, bây giờ gặp mặt thì càng ưng ý hơn. Rồi Tuấn bảo thứ Năm này sẽ đi Cát Bà, trong 5 đứa thì cậu ta và 2 đứa khác sẽ đi cùng bố mẹ, còn 2 đứa kia thì bố mẹ bọn chúng gửi mấy gia đình kia quản lý hộ. Toàn là các cậu ấm cả, nên gia đình quản cũng khá chặt. Do đó, cả bọn sẽ cùng mấy vị phụ huynh kia đi ra Cát Bà, Lan Anh tự đi một mình, ra đến đó thì gọi vào máy di động của Tuấn để biết khách sạn. Nói rồi Tuấn rút từ túi quần sau ra một tập tiền đưa cho Lan Anh nói: “Đây là một triệu, chị cầm trước để đi đường, chỗ còn lại khi vào về tụi em sẽ thanh toán nốt cho chị”.