VN88 VN88

Lên giường cùng em Phương Anh – Đọc truyện sec mới

Hắn chẳng phải đợi một chút nào cả. Cửa được mở ra luôn. Người ra mở chẳng ai khác mà là Phương Anh. Nhưng hắn thấy lạ chút nữa chẳng nhận ra. Nàng đang mặc một cái áo cộc khá ngắn và mỏng làm hiện ra mờ ảo thân hình đầy đặn của em. Hắn di qua cổng còn Phương Anh đóng cửa lại. mùi hương từ mái tóc của nàng phả vào mũi làm hắn thấy thật là sảng khoái. BIết trong nhà đang có người nhìn ra ngoài nên hắn chẳng dám nhìn mãi được.

Đành phải quay người nhưng vẫn cố liên tưởng đến thân hình của Hoa. Cô bé đóng cửa xong thì mời hắn vào nhà. Trong nhà có tất cả gia đình Hoa. Nhà nàng đúng là đột xuất ở vùng nông thôn, Vì có đúng hai con.
Đành phải quay người nhưng vẫn cố liên tưởng đến thân hình của Hoa. Cô bé đóng cửa xong thì mời hắn vào nhà. Trong nhà có tất cả gia đình Hoa. Nhà nàng đúng là đột xuất ở vùng nông thôn, Vì có đúng hai con.
Vào đến nhà Phương Anh giới thiệu tôi. Nhưng hình như điều đó là thừa hay sao ý vì nhà em cũng biết tôi rồi. Còn tôi cũng biết qua bố mẹ em. Vì đã biết nên cũng không đến nỗi ngượng ngùng lắm để mà nói chuyện với bố mẹ Phương Anh. Hai người cứ hỏi tôi về chuyện học hành và làm việc trên Hà Nội. Họ còn nhờ tôi giúp đỡ Phương Anh nữa chứ, tôi cứ ầm ừ cho qua chuyện đi.
Ở nhà chật vanh vanh thế này muốn nói chuyện riêng với cô bé cũng khó. Nên đành phải đi chỗ khác mới được. Nên xin phép bố mẹ nàng rủ Phương Anh đi có chút chuyện. Họ tin tưởng tôi tuyệt đối nên chẳng có một chút nghi ngờ nào cả. Đồng ý ngay. Cô bé Phương Anh cũng chẳng phản đối. Tôi đứng dậy đi thì em cũng đi theo.
Rời khỏi nhà Phương Anh tôi đang nghĩ xem nên đi đến đâu để mà nói chuyện cho nó yên tĩnh nhỉ. Nghĩ mãi chẳng ra được. Phương Anh tiến lại gần đi song song với tôi.
– Anh nghĩ gì mà lại im lặng thế hả?
– Anh đang nghĩ xem có chỗ nào yên tĩnh không để nói chuyện với em. Nhưng mà nghĩ mãi chẳng ra. Anh có nhiều truyện cần nói với em.
– Tưởng gì hóa ra chuyện này. Anh cứ đi theo em.
Phương Anh nói xong liền nắm lấy tay hắn mà kéo đi. Em đưa hắn ra đình. Nơi này có một cái nhà nhưng hình như chẳng có ai ở thì phải. Cửa khóa nhưng mà nàng lấy trong người chìa khóa rồi mở cửa. Trước ánh mắt tò mò và thắc mắc của tôi em đẩy tôi vào rồi khép cửa lại.
– Anh thắc mắc tại sao em có thìa khóa ở đây à.
– Ừ anh không hiểu tại sao em lại có chìa khóa của đình.
– Anh không biểt ông em trông đình hay sao. Hôm nay em cùng ông ra đây nên có cầm thìa khóa. Không ngờ lại có lúc dùng đến.
Hắn đã hiểu nguyên nhân tại sao. Nên đưa mắt nhìn quanh quanh. ở dây có một bộ bàn ghế và một cái giường. Hình như thi thoảng cũng có người ngủ lại hay sao đó.
– Ở đây khi nào có hội làng khách ở xa về thì ngủ lại thôi. Còn bình thường ra cũng chẳng có người đâu. Anh ngồi xuống đi. Làm gì mà đứng mãi vậy hả.
Hắn ngồi nhưng mắt vẫn nhìn xoáy vào cô bé. Ở nhà nên Phương Anh ăn mặc rất giản dị. Nhưng điều đó càng làm tôn lên vẻ đẹp của em. Nhìn Phương Anh khá là xinh xắn đáng yêu. Thật là dễ thương biết bao. Phương Anh bị hắn nhìn mình như vậy Phương Anh ngượng đỏ hết cả mặt. Nhưng chẳng có phản ứng gì mà chỉ biết cúi đầu nhìn xuống đất tránh thấy ánh mắt của hắn.
Nhìn mãi để khắc sâu hình ảnh của Phương Anh, thì hắn cũng phải lên tiếng. Không thể nào mà im lặng mãi được.
– Phương Anh này anh có chuyện muốn nói với em. Em có đồng ý nghe không hả. Nếu không thích thì anh không nói.
– Vâng anh cứ nói đi ạ.
Hắn lại thấy khó nói. Chẳng biết nói như thế nào bây giờ nhỉ. Mọi chuyện tưởng dễ dàng nhưng mà lại là khó nói. Nhưng trước ánh mắt chờ đợi của Phương Anh hắn vẫn phải nói.
– Hôm nay bố anh có hỏi anh đã có người yêu hay chưa? Và anh bảo là…..
– Là gì hả anh. Anh đã có chưa vậy.
– Anh nói là anh có thích một cô bé rồi. Nhưng mà không biết cô bé đó có thích anh không, thì anh không biết.
Phương Anh nghe hắn nói vậy thì vẻ mặt xụ xuống không rõ nguyên nhân. Hắn cũng để ý thấy điều này. Và đang hy vọng mình sẽ thành công.
– Anh thích cô bé đó. Nhưng không biết cô đó thích anh không. Em nghĩ thế nào Phương Anh.
– Em chẳng biết, đấy là chuyện của anh và người đó. Làm sao mà em tham gia được. Nhưng mà ai được anh thích thì may mắn quá. Chắc cũng thích anh thôi.
– Vậy sao. Anh cũng hy vọng như vậy. Người đó em cũng biết không chỉ vậy mà còn rất rõ nữa. Em có muốn biết là ai không?
– Em chẳng muốn biết làm gì. Xen vào chuyện của hai người được gì đâu cơ chứ. Có chuyện gì không nữa không anh. Nếu không đã muộn rồi mình về đi anh.
Phương Anh đứng dậy định đi về. Nàng gần ra đến cửa hắn nhanh tay kéo cô nàng lại. Nắm thật chặt tay em không cho Phương Anh thoát.
– Anh làm cái gì vậy? Bỏ em ra rồi mình về đi.

VN88