Đã nói vậy thì hắn chẳng có gì để phản đối cả. Trên đường ông già có nói với hắn là đừng bao giờ nói thất thố điều gì. Dù là không thích thì cũng đừng làm ông phải mất mặt. Hắn cứ ậm ừ cho qua chuyện. Bây giờ tâm trí hắn chẳng bao giờ nghĩ đến cô gái nào khác nữa.
– Anh Nam đến rồi đấy à. Vào đi anh. Cả cháu Trường nữa vào đi. Em chuẩn bị cơm xong cả rồi. Chỉ chờ có anh và cháu thôi.
– Làm phiền chú quá. Cứ cơm nước như bình thường là được thôi mà. Toàn là người nhà cả chứ có ai xa lạ đâu mà chú khách sáo thế chứ.
– Có gì đâu anh. Toàn con Hoa nó làm thôi mà. Nó biết có cháu Trường đến nên xung phong xuống bếp làm mấy món đó.
– Thế thì may mắn thật. Hoa làm món ăn thì ngon lắm. Chẳng mấy khi tôi được thưởng thức.
– Anh cứ nói thế. Anh sang nhà em mấy đâu mà. Nếu không cháu nó sẽ rất vui vì được bác thưởng thức đó. Mà sau này nếu được có khi anh suốt ngày ăn cơm cháu nấu.
– Chú nói cũng phải.
Hắn làm gì mà không hiểu điều mà hai người đang nói. Kẻ tung người hứng đây mà. Cả ba cùng vào nhà và ngồi vào chiếu. Trên đây đã để mấy món rồi. Chú An mời bố con hắn vào chiếu.
– Hoa con mang các thứ lên đây cho bố.
– Vâng ạ.
Tiếng cô gái từ dưới nhà vọng lên. Hắn nhìn ra bên ngoài để nhìn xem cô bé nào đây. Trước cửa xuất hiện một cô bé người nhỏ nhắn đang đi lên. Gương mặt cúi gắm xuống vì vậy hắn chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt cô bé. Hoa đặt thức ăn lên rồi lại định đi xuống. Cô bé lúc này lại quay người khiến hắn chẳng thể nào nhìn rõ mặt cô bé.
– Cháu cứ ngồi đây ăn cùng cả nhà đi Hoa. Không cần xuống nhà đâu mà.
– Anh cứ để cháu nó xuống dưới bếp làm them món hai món nữa.
– Không cần đâu thế này đã đủ lắm rồi. Làm nhiều làm gì. Tôi và chú chỉ uống rượu là sướng thôi mà. Phải để cho hai chúng nó nói chuyện với nhau chứ. Đúng không nào.