Hoà cười ré lên một cách dâm đãng. Nàng kêu lên:
– Đừng. Nhột, nhột em.
Luân đưa cho Hoà cục xà bông xong, chàng lật đật bước ra. Có lẽ chàng sợ Hoà nhìn thấy chiếc quần xì líp của chàng bây giờ đã căng phồng gấp 3 lần khi nãy.
Biếc chắc chắn một ngàn phần trăm là như thế nào cũng chặt được Hoà, Luân bình thản đi lại lấy bộ quần áo sạch mặc vaô, chờ Hoà.
Tánh Luân là như vậy. Trước sau gì cũng ăn thì chờ cho đói ăn mới ngon. Đàn bà mà trần truồng như vậy gọi đàn ông vô thì chặt giờ nào lại không được. Cần gì gấp.
Đáng lẽ ra, Hoà vừa tắm rửa xong là đè nàng xuống bú mới đã, mới sạch sẽ. Nhưng Luân lại không muốn như vậy. Chàng sợ xui, lên sòng bài chưa đánh cây nào mà đã lo ba cái chuyện đụ đéo, bú lồn thì làm sao mà thắng được. Thôi cứ để đó, bú lồn thì làm sao mà thắng được. Thôi cứ để đó, mất mát gì đâu mà sợ. Cứ lo ăn uống no đủ trước. Xuống sòng bài chơi đã rồi hãy về thịt Hoà cũng đâu có muộn.
Hoà từ phòng tắm bước ra, trên người nàng chỉ quấn chiếc khăn lông, vừa đủ che từ hai núm vú tới mông, trông khêu gợi không thể nào chịu nổi. Nàng cố ý khiêu khích Luân vì chính nàng cũng thèm khát lắm rồi.
Thấy Luân ăn mặc tươm tất, ngồi chễm chệ xem báo chờ nàng, Hoà không khỏi thất vọng, nhưng cũng đành miễn cưỡng bước lại tủ lấy áo quần mặc vô để đi ăn với Luân.