Hai người tản bộ vòng sau mấy hàng cây. Ngọc cứ càng lúc càng đi sát vào người Hoàng. Không lẽ cứ tránh ra xa hoài, Hoàng đành để Ngọc tựa sát vào người chàng. Rồi bất thình lình bàn tay Ngọc ngắm lấy tay chàng quàng ra sau lưng nàng.
Hoàng hơi khớp trong bụng. Chàng không ngờ bình thường Ngọc là một cô gái thuỳ mị, name thắm, nhưng khi yêu rồi nàng lại bạo dạn như vậy.
Ngọc kéo Hoàng ngồi xuống sau một gốc cây to. Nàng nhìn thẳng vào mặt Hoàng mà hỏi:
– Ngọc muốn anh trả lời thành thực cho Ngọc…
– Ngọc cứ hỏi đi. Nếu biết anh sẽ trả lời.
– Ngọc biết là anh biết mà.
– Vậy Ngọc hỏi đi.
– Nhưng mà anh hứa là không được nói dối nhé.
– Cũng còn tuỳ câu hỏi của Ngọc.
– Không, hoặc là anh không trả lời, hoặc là trả lời thành thật chứ không được nói dối.
– Thôi được rồi. Ngọc hỏi đi.
Ngọc ngập ngừng giây lát để thêm can đảm, rồi nàng nhìn Hoàng một lúc trước khi mở miệng:
– Anh có yêu Ngọc không?
Hoàng biết trước là Ngọc sẽ hỏi câu đó, nhưng khi Ngọc hỏi chàng không khỏi bối rối. Nói yêu thì chàng kẹt, mà nói không yêu thì coi hỏng được. Hỏng yêu mà mó vú rồi bóp vú con người ta.
Hoàng tìm cách hoãn binh. Chàng không trả lời câu hỏi của Ngọc mà hỏi ngược lại nàng:
– Tại sao Ngọc lại hỏi anh như vậy?
– Ủa. Anh chưa trả lời câu hỏi của em mà.
– Anh … không có thân nhân ở Mỹ nầy, nên lúc nào cũng yêu thương Ngọc, Ngà hết.