Ngà cũng làm bộ mỉm cười, nhưng trong lòng nàng đang thắc mắc xem Hoàng ở phòng nào. Ngà làm bộ hỏi Luân:
– Nhà chú Luân đẹp quá. Mấy phòng vậy chú?
Luân vô tình đáp lời Ngà:
– Hai phòng. Chú ở phòng này. Còn phòng bên kia cho một cậu sinh viên share.
– Nhà chú sạch sẽ ghê. Vậy mà cháu nghe người ta nói mấy người độc thân ăn ở bê bối lắm.
Luân vẫn tươi cười:
– Người ta nói đúng đó. Nhưng tại cậu Hoàng share phòng đi học suốt ngày, ăn ở trong trường, đến tối mới về. Cuối tuần lại đi đánh tennis, bóng chuyền, nếu không thì cũng đi chơi với bạn gái, đâu có ở nhà. Còn chú thì cũng đi làm suốt ngày, ăn cơm tiệm, đâu có ai nấu nướng gì đâu mà bề bộn.
Ngà điều tra khéo léo:
– Vậy hai người hỏng ai dẫn bạn gái về đây sao?
Luân dù là xem Ngà như cháu, nhưng khi nghe Ngà hỏi chuyện đó, chàng có muốn nói thật cũng ngượng miệng. Vì dù sao, Ngà cũng đã là con gái 20 tuổi rồi. Mà người ngợm của cô nàng lại coi được con mắt lắm. Con gái mà cao ráo, chân dài, da trắng là đủ dư sức thu hút đàn ông rồi. Đó là chưa nói đến gương mặt trái soan, nhìn thấy là muốn cắn một cái ngay tức thì.
Luân càng nhìn Ngà, chàng càng công nhận là con bé lớn mau như thổi. Chàng ước chi được “thổi” thêm vài phát nữa, chắc là Ngà đẹp phải biết. Nghĩ tới đó tự nhiên nước miếng từ đâu dâng lên làm Luân phải nuốt ực một cái. Ngà lập lại câu hỏi mà Luân chưa kịp trả lời:
– Chú với cái anh gì share phòng đó, bộ hỏng bao giờ dẫn bồ về đây sao?
– Thằng nhóc đó thì chú không biết. Chứ riêng chú thì đi làm suốt ngày, thì giờ đâu mà có bồ với bịch.
– Cháu hỏng tin đâu. Cháu chỉ cần nhìn sơ qua căn phòng là cháu biết… có đàn bà con gái đến hay không liền hà.
Luân vô tình mắc mưu Ngà. Chàng xăn xái:
– Đó. Cho cháu tự nhiên mở cửa phòng mà xem. Nhưng đừng có đi vô phòng người ta nghe chưa.