Hoà tỉnh bơ. Nàng chẳng coi chuyện đó vào đâu cả. Nàng trả lời dứt khoát:
– Em chấp hết. Cùng lắm là ly dị. Có gì đâu mà sợ.
Luân bấn lạon tâm thần. Chàng nghĩ: “Thoi chết mẹ rồi. Hay là em tính bỏ rơi ông Thời để đeo theo mình. Đúng là nghiệp báo.” Chàng đành phải xuống giọng:
– Em đừng nói vậy. Dù gì anh Thời cũng là anh kết nghĩa của anh. Tụi mình như vầy cũng là quay lắm rồi. Nên kín đáo một chút.
Chợt thấy người hầu bàn đến đứng bên cạnh, Luân đành cắt ngang câu chuyện. Chàng hỏi Hoà:
– Em dùng gì?
Hoà lắc đầu. Nàng đến để gặp Luân chứ đâu phải để ăn. Nàng chỉ cần con cặc của Luân thôi.
Luân cũng biết rõ là Hoà muốn cái gì rồi. Chàng quay sang kêu người bồi mang cho hai ly rượu mạnh rồi bảo Hoà chờ một chút. Luân đi thẳng lại quay đưa thẻ credit ra để thuê phòng.
Cốc rượu mạnh có tác dụng làm cho Hoà càng thêm bạo dạn. Hai bò má của nàng ửng hồng. Hoà đứng dậy nắm tay Luân lôi lên phòng một cách ngang nhiên như một cặp vợ chồng hạnh phúc nhất trên đời này.
Khi cánh cửa phòng đóng sập lại là bao nhiêu nhung nhớ, khát khao của Hoà vùng dậy mãnh liệt.
Không kịp đợi cho Luân cởi bỏ quần áo, Hoà tự động tháo dây nịt của Luân để chiếc quần tuột xuống dưới mắt cá càhng. Rồi tiện tay, Hoà kéo tuột luôn chiếx xì líp của Luân xuống tận đầu gối.