Lần này chàng thấy rõ trước sau gì ông Thời cũng bị Hoà cắm cho mấy cái sừng trên đầu.
Cái giòng đàn bà trẻ, mơn mởn xuân tình mà lại sống với ông chồng già yếu, hom hem như ông Thời thì chuyện ngoại tình chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Luân nghĩ thầm: “Gặp đàn bà như Hoà mình không chơi thì thằng khác nó cũng chơi…” Chàng trổ ngay cái giọng ăn chơi cho hợp với lối nói chuyện của Hoa:
– Ai thề thì thề. Chớ tui thề chắc thề nào cũng bị bà bẻ cổ chết.
– Sao vậy?
– Tại hễ thấy đàn bà đẹp là tui muốn ăn tươi nuốt sống ngay tức khắc liền tại chỗ.
Hoà cười lên hăng hắc. Lúc cười cặp mắt nàng nheo lại trôg cực kỳ dâm đãng khiến Luân càng nóng mặt hơn. Hoà trả lời Luân:
– Muốn ăn thì thiếu gì chỗ để ăn. Gấp gáp gì mà phải ăn liền tại chỗ. Mà có dám ăn hôn?
Thấy Hoà có vẻ táo tợn, Luân định mồi chài thêm một vài câu nữa, chợt thấy ông Thời đang bước vô cửa, Luân nói một câu thật nhanh trước khi ông Thời tiến gần đến họ:
– Thôi để bữa khác mình tính tiếp cái chuyện ăn uống nhé.
Hoà trả lời lớn cố ý cho ông Thời nghe để khỏi nghi ngờ:
– Anytime.
Nói xong Hoà cười có vẻ khoái chí lắm.
Ông Thời vừa bước tới, thấy vợ đang nói cười vui vẻ với Luân cũng góp chuyện:
– Cái gì mà vui dữ vậy?
Hoà đáp lời chồng:
– Tình cờ gặp anh Luân, ảnh nói bữa nào mời em với anh đi ăn.
Ông Thời vẫn vô tình trả lời một câu thật là hợp tình hợp lý:
– Có ăn thì một mình em đi ăn với chú ấy. Chớ anh bận muốn chết thì giờ đâu mà đi.
Câu trả lời của ông Thời làm cho Hoà và Luân cười muốn té ra sàn.