Từ cái ngày định mệnh đó, Ngà không còn tha thiết gặp Hoàng nữa. Tình yêu không thể cứ hẹn với nhau đi uống sinh tố hoài được. Tình yêu là phải trọn vẹn, phải dấn thân vì nhau. Phải trao hết cho nhau. Phải trần truồng quấn quit nhau mới đã. Mà những điều đó thì Hoàng không có. Năm khi mười hoạ thì Hoàng mới có tiền để mời hai chị em đi ăn phở, hủ tiếu. Hoàng làm gì có tiền để đưa nàng đi đến những nơi lãng mạn, tình tứ. Hoàng làm gì có đủ điều kiện để dẫn nàng vào những khách sạn tối tân, lịch sự, kín đáo cho hai người mà khỏi sợ người quen bắt gặp. Càng suy nghĩ, Ngà càng cảm thấy là nàng đúng. Thôi thì để cho Hoàng yêu Ngọc cũng được. Nàng cũng chẳng cần vì đã có Luân.
Cũng giống như Ngà, từ hôm được Hoàng cho nếm mùi vị của con cặc, Ngọc thay đổi hẳn tính neat. Nàng đã tự coi như là vợ của Hoàng rồi. Ngọc chẳng còn e ngại với Ngà như trước nữa. Nàng công khai tìm đến Hoàng, ở riết trong phòng với Hoàng cả ngày. Hai người tha hồ đụ đéo đủ kiểu, chừng nào chán chê mới xách tập ra về. Đối với Ngọc bây giờ chuyện học là chuyện phụ, mà đụ mới là việc chính. Tất cả những thay đổi của Ngà không qua được mắt Hoàng, người thanh niên thông minh, lém lĩnh. Tuy không hay biết gì về chuyện Ngà đến tìm mình, bị Luân phục thuốc rồi đè ra hưởng, nhưng Hoàng vẫn nhận biết ở Ngà bây giờ có điều gì lạ lạ.