Mang tâm trạng đó, một chiều sau giờ học, Hoàng lái xe thẳng đến trường Ngà học. Hoàng định đón nàng để phân bày thì chàng thấy chiếc xe của Luân đã đậu ở đó tự bao giờ.
Hoàng nghĩ là Luân đến vì một việc gì đó. Hoặc cũng có thể là để chờ một cô bạn gái hay bồ bịch của Luân. Hoàng đành đậu xe xa xa, khuất sau một hàng cây để đỡ phải chạm mặt Luân. Không ngờ khi tan trường, Hoàng thấy rõ dáng Ngà ôm tập đi thẳng đến xe Luân, mở cửa vào ngồi tự nhiên. Rồi chiếc xe Luân vọt nhanh đi. Hoàng hối hả đuổi theo cho kịp, để rồi cuối cùng Hoàng ngỡ ngàng nhìn hai người đi vào một khách sạn sang trọng bên ngoài thành phố.
Hoàng đem câu chuyện đó nói lại với Ngọc.
Tối hôm đó, chờ đến lúc hai chị em vào phòng xong, đóng cửa lại, Ngọc mới đem vấn đề ra hỏi thẳng Ngà. Lúc đầu Ngà còn chối quanh. Nhưng Ngọc cứ kiên nhẫn dịu dàng hỏi:
– Em cứ nói thật đi để chị tính. Câu chuyện bắt đầu làm sao. Nói chị nghe đi?
Ngà rấm rức khóc một hồi rồi mới nói khẽ:
– Lúc trước em cũng có để ý đến anh Hoàng. Đến chừng thấy ảnh đến chở chị đi, em mới lấy xe chạy đến nhà ảnh, tưởng là chị với ảnh ở đó.
– À. Bữa đó chị định xuống Los mua đồ. Nhưng chị không dám lái x era ngoài xa lộ nên phải nhờ anh Hoàng đưa đi.
– Đến nhà anh Hoàng, không thấy xe ảnh, em định quay về thì gặp chú Luân.
– Rồi sao nữa. Kể rõ chị nghe đi.
– Em theo chú Luân vào nhà ngồi chơi. Đến lúc định ra về thì em cảm thấy chóng mặt, xây xẩm, đi hỏng vững nên … Vào phòng chú Luân nghỉ đỡ.
Ngọc cảm thấy có một điều gì đó không ổn. Nàng hỏi vội vã:
– Tự nhiên mà em bị vậy sao? Buổi sáng đó em có ăn uống gì không?
– Thì sáng hôm đó em cũng ăn trứng gà ốp la như chị đó. Đâu có ăn gì khác đâu?
– Sao chị cũng ăn như em mà đâu có bị cái gì đâu. Hay là em có ăn uống gì của chú Luân đưa cho không?
Ngà nhớ lại. Nàng hoảng hốt:
– Có. Chú Luân có đưa cho em một ly nước ngọt.
– Rồi em có uống không?
– Có. Em uống xong một hồi mới thấy chóng mặt.
Ngọc đã đoán được phần nào câu chuyện. Nàng tiếp tục hỏi em:
– Rồi sau đó thế nào? Em cứ kể thiệt cho chị nghe, đừng có mắc cỡ gì cả. Chị em mình với nhau em đừng có sợ.
– Luân đến vuốt ve em.Rồi … chú lột quần áo em ra.
– Em không phản đối à?
– Em mơ mơ màng màng như người say rượu, có biết gì đâu mà phản đối. Mà dù có phản đối cũng không có nổi, vì người em rã rời tay chân dỡ không lên. Em đành để chú muốn làm gì thì làm.
Ngọc nói một cách quả quyết:
– Vậy là em bị thuốc rồi. Chị sẽ nói với ba, thưa chú về tội hiếp dâm.
Ngà cuống cuồng lên. Giờ này nàng biết đượ sự thật thì đã muộn rồi. Vì sau cái lần đó, Ngà cảm thấy ghiền cái cảm giác được làm tình với Luân. Chính nàng đã gọi điện thoại đến để hẹn với Luân đến trường đón nàng để vào khách sạn đụ nhau với nhau kia mà. Ngà năn nỉ chị:
– Thôi. Lỡ rồi. Chị đừng nói với ai hết. Em xấu hổ. Vả lại, bây giờ em cũng cảm thấy không thể sống thiếu Luân được. Vì em đã có thai với Luân gần 3 tháng rồi.