Đứng cạnh nàng là đứa bé khoảng 13 tuổi,Bình con trai nàng.Đứa bé được sinh ra trong thời kỳ khó khăn lúc hai vợ chồng nàng mới lấy nhau,nàng lấy chồng rất sớm năm 16 tuổi.Bây giờ hầu như Bình cao suýt soát bằng mẹ nó,lúc này một tay Bình đang giương cao cái dù qua khỏi đầu mẹ để che cho mẹ nó khỏi ướt vì những hạt mưa lất phất,tay còn lại Bình choàng qua vai Loan ghì chặc lại khi mẹ nó nấc lên và nói.
– Thôi! Mình về đi mẹ,con không muốn mẹ bệnh nữa đâu,chuyện gì đã đến thì cũng đến rồi mình có đứng đây cũng không làm thay đổi được đâu,thôi về đi mẹ không thì mẹ lại bệnh lại mất.
Loan miển cưởng chậm chạp theo Bình đứa con trai của mình rời khỏi nghĩa trang trở về nhà.Trong thâm tâm nàng hy vọng điều này chỉ là một giấc mơ,một cơn ác mộng thoáng quá,nàng muốn mọi người hãy để nàng một mình trong nghĩa trang lạnh lẽo và ẩm ứơt một chút.Tự nhiên nàng thấy căm ghét tất cả mọi người đang sống và đang đứng xung quanh, nhưng đó là một giấc mơ không bao giờ trở thành sự thật.Khi nàng nhìn sang trái nàng bắt gặp một cặp mắt đang nhìn nàng và dường như sâu thẩm trong đôi mắt nâu đó ẩn ý một điểu gì đó mà nàng cảm nhận được mà cố như mình không biết.Đó là Quang,một người bạn rất chân thành và tốt bụng,một người đàn ông hoàn hảo,Quang ở cạnh nhà nàng,là một người hàng xóm tốt bụng,anh ta an ủi nàng rất nhiều từ lúc chồng nàng mất đi.Anh ấy cũng đã trải qua điều này , cuộc chiến đã mang vợ Quang đi và anh ấy đã vượt qua được nổi đau khôn cùng này.