Loan dường như cũng nhận thấy nét bối rối trên gương mặt con rồi nàng chợt hiểu ra,thoảng mắc cở nàng đỏ mặt bước đi vào bếp.
– Con mình củng đã lớn rồi đây!nó không còn lá đứa trẻ bé bỏng ngày nào nữa rồi.Vừa nghĩ nàng vừa lúi cúi dọn thức ăn sáng cho con.
– Chào mẹ!Bình vừa nói vừa bước ngồi vào bàn ăn-mẹ có vẻ khỏe hơn hôm qua rồi đó,đừng buồn nữa nha mẹ dù sao bố cũng đã ………nó dừng lại vì biết mình đã nói lỡ lời khi thấy mẹ nó thẩn thờ khi nghe nhắc đến bố nó.
– Con xin lổi!nó nói mặt cúi gầm,chăm chú nhìn vào dĩa thức ăn.
– Không sao đâu con!
Ca hai ngồi ăn trong im lặng.
Aên xong Bình hối hả như chạy khỏi bàn ăn,nó muốn trốn chạy khoảnh khắc u buồn đang vây kín hai mẹ con làm nó thấy ngột ngạc
– Thưa mẹ! Con đi học.Bình nói với vào khi vừa ra khỏi nhà
– Ưa!con đi học nàng lẩm nhẩm nhìn theo cái lưng con trai khuất dần qua cánh cửa,chợt nàng lẩm bẩm
– nó lớn thật rồi,mới đó mà hai vợ chồng đã sống với nhau mười mấy năm rồi mắt nàng nhòe đi bởi những dòng nước cứ tuôn ra ào ạt,gục mặt xuống bàn nàng khóc nấc lên.
—
Loan thiếp đi hồi nào không hay,nàng giật mình khi có một bàn tay lay nhẹ vào vai mình.
– A! anh Quang,nàng nói giọng mệt mõi.
– Em có làm sao không?sao lại nằm dài ra bàn thế này?Quang ân cần hỏi.
– Không sao đâu anh…có lẽ tại em thức khuya qua thôi…không sao đâu
– Coi nào,nhìn nét mặt em,chắc em ốm rồi để anh đưa em đi bác sĩ .
– Thôi khỏi ….cám ơn anh!
Quang trừng mắt:
– Để anh đưa em đi,không mất nhiều thời gian đâu…..