Loan miễn cưỡng đứng dậy đi vào trong thay đồ sau một lúc ngồi thừ người ra,có lẽ nàng thấy cũng nên đi ra ngoài một chút cho khỏe hơn. Bác sĩ bảo nàng không bi gì cả ,chỉ mất sức do suy nghĩ va thức khuya qua nhiều thôi,chỉ cần ngủ nhiều và ăn uống thì sẽ khoẻ ngay thôi.
Sài Gòn vào mùa mưa thật tệ,những cơn mưa rào cứ ào đến rồi tạnh không khí ẩm nồng ẩm làm Loan thấy mệt mõi hơn.Quang đưa nàng về ân cần chăm sóc làm nàng chạnh nghĩ đến ngưới chồng quá cố của mình,nàng thấy buồn chán và bi quang cùng cực,chẳng biết làm gì trong căn nhà trống rống này khi Quang đã về,nhớ đến những cứ chỉ của Quang nàng càng buồn nhớ đến người chồng vừa chết của mình,bây giờ nàng chỉ muốn ngũ ngũ để quên đi hết những buồn phiền,với tay lấy mấy phần thuốc ngủ của bác sĩ nàng uống vội rồi nằm thẳng ra giường chẳng thèm thay bộ đồ ẩm ứơt vì cơn mưa bất chợt.Nàng từ từ chìm vào giất ngũ đầy mộng mị.
Bình đi học về thấy nhà cửa lạnh tanh,chẳng thấy mẹ nó đâu cả,rồi cuối cùng nó cũng thấy mẹ nó đang ngũ mê mệt trên giường.Bước đến gần nó ngồi xuống bên cạnh người mẹ trẻ,với tay lấy tấm chăn định đắp cho mẹ thì nó thấy bộ đồ ẩm ứơt của mẹ mình, nó lấy tay lay lay vào người mẹ mình.
– Mẹ! Mẹ!..
Không có một chút phản ứng từ mẹ nó-có lẽ tại thuốc ngủ cộng với mệt mõi vì thức khuya quá nhiều nên Loan ngủ như chết- một chút đắng đo,nó ngồi thừ ra suy nghĩ không khéo thế này mẹ nó sẽ ốm nữa thôi,một lúc sau nó đứng dậy lấy bộ đồ trong tủ quần áo quyết định sẽ thay đồ cho mẹ ví bây giờ nó củng chẳng biết nhờ vã ai.