Được đưa về cải tạo tại Trại giam Hoàng Tiến từ ngày 4/8/2009, mặc cảm tội lỗi khiến Mạnh sống khép mình, ít chuyện trò, tâm sự. Có những lúc, cô suy sụp tưởng chừng như không thể vượt qua. Thậm chí, mấy lần Mạnh còn định tìm đến cái chết để quên đi tất cả. Nhưng chợt nghĩ đến mẹ già, cô lại cố gắng sống.
Mạnh bảo, thế là cô sắp đón cái Tết thứ 4 trong trại giam. Năm nay rét đậm, cô chỉ lo ở nhà bệnh của mẹ lại tái phát, không người chăm sóc. Mỗi lần nghĩ như thế, Mạnh lại khóc. Những giọt nước mắt ân hận, day dứt. Cứ ngỡ kiếm tiền giúp mẹ, cô không ngờ chính những đồng tiền tội lỗi của mình đã làm bà đau đớn hơn đến bội phần.
Mỗi lần thăm gặp, nhìn mẹ hao gầy tiều tụy, Mạnh càng buốt xót. Chỉ vì những suy nghĩ lệch lạc dẫn đến sự lựa chọn sai lầm, cô bỗng chốc trở thành kẻ phạm tội để rồi khoác trên mình chiếc áo sọc phạm nhân, chôn vùi tuổi xuân sau song sắt.
Vết trượt từ những đêm thác loạn
Cũng nhan sắc mặn mòi, cũng phạm tội buôn người như Mạnh, nhưng phạm nhân Trương Thị Nhung ở Trại giam Phú Sơn lại có một xuất phát điểm, một gia cảnh hoàn toàn khác. Nhung con nhà gia giáo, được ăn học đàng hoàng.
Trước khi bị bắt, Nhung đương là sinh viên trường Nhạc – Họa. Chỉ vì bị cuốn vào vòng đam mê Tình – Tiền tội lỗi, cô đã đánh mất mình. Không còn được rạo rực với những thanh âm của tiếng đàn, điệu nhạc, giờ đây, cô thường xuyên phải đối mặt với những ám ảnh, dày vò bởi tiếng than khóc, kêu cứu của các nạn nhân vọng về từ quá khứ.