Đêm mênh mông trong vùng núi rừng Đà Lạt vẫn lao qua vun vút bên ngoài cửa xe khi mờ khi tỏ Không khí thanh thoát nhẹ nhàng càng khiến cho lòng Thoa lâng lâng phấn khởi trong chuyến đi chơi bất ngờ đầy thích thú với người thanh niên Việt kiều tên Khoa này.
Anh chàng từ Mỹ trở về, nghe nói để làm ăn buôn bán, chàng xuất hiện trước Thoa như một hoàng tử của lòng nàng. Khoa đến hỏi thăm thể lệ thuê mướn dài hạn một chiếc xe hơi trong công ty du lịch của người chú ruột mà Thoa đang làm công việc liếp viên. Câu chuyện hợp đồng thuê bao xe diễn ra nhẹ nhàng nhanh chóng cho đến khi Thoa nghe Khoa “vào đề “:
– Tôi đang cần một người hướng đạo để phụ giúp công việc. ở đây cô Thoa có biết ai làm được việc này, giới thiệu cho tôi mướn luôn một thể.
Nghe Khoa nói, Thoa nhí nhảnh mỉm cười:
– Tưởng anh cần gì khó khăn ngoại lệ lắm. Chứ nếu chỉ làm một hướng đạo viên cho anh thì đó là công việc em vẫn phụ trách hàng ngày. Em sẽ giúp anh vai trò này nếu anh không chê em là một tiếp viên chưa đủ tiêu chuẩn để anh chọn lựa. Nhưng em là nhân viên làm việc ở đây có qui tắc hẳn hòi. Anh cần phải thông qua các thủ tục với ông chủ của em để ông quyết định. Nhưng em tin là không có trở ngại gì. Thật ra, em cũng có một phần riêng tư trong mọi quyết định của hãng.