Thoa không hề tỏ ra ngỡ ngàng khi nàng nghe người thanh niên nây đưa ra một đề nghị rất hàm hồ, chẳng khác gì những người khách đến trước. Nàng muốn dọ hỏi ý đồ chân thật của ông khách mà nàng tự nhận xét và cho là chàng không thuộc loại thanh niên từ nước ngoài trở về ỷ có chút tiền bỏ ra mua chuộc những cô gái nhẹ dạ. Khoa nói rất nghiêm trang:
– Đi ăn cơm, đi nhảy với anh, em đã là bạn gái của anh rồi mà ! Cần gì anh phải hỏi vậy?
– Tôi sợ Thoa hiểu lầm, cho tôi là loại đàn ông sàm sỡ. Thật ra, tôi rất ao ước được gần gũi thân thiết hơn nữa với Thoa.
Ngừng lại giây lâu Khoa mới ngập ngừng thổ lộ:
– Không biết tại sao tôi cảm thấy Thoa là người đã làm cho tôi qúi mến vô cùng và trong lòng hết sức rung động. Tôi không có ý tán tỉnh bậy bạ gì đâu. Từ lâu, ngay cả ở nước ngoài, tôi vẫn ao ước có thể tìm được một người bạn gái nhan sắc với một trình độ sâu sắc như Thoa. Tôi muốn… Tôi muốn nói thật với Thoa một điều là tôi đã thật sự thật sự yêu Thoa rồi đó!
Nói xong, dáng điệu của Khoa giống như người vừa vượt qua được một trở ngại nặng nề. Mồ hôi Khoa rịn ra trên trán. Và có thể nhờ vào giác quan bén nhạy của người con gái, Thoa cảm nhận được tất cả sự chân thành trong những lời thổ lộ tuy có vẻ vội vàng nhanh chóng và rất đường đột của Khoa. Thoa tỏ ra e ấp và có vẻ ngần ngừ nhưng rồi nàng nhận thấy dáng điệu điềm đạm và rất chừng mực của người thanh niên mà tự trong thâm tâm, Thoa cũng rất có cảm tình và nhận ra trong lòng đang dậy lên biết bao nhiêu rung động. Hai người im lặng lâu lắm, sau hết Thoa để yên bàn tay của nàng nằm yên trong lòng bàn tay nồng nàn đang tỏa ra nhiều hơi ấm của người thanh niên xa lạ vừa bày tỏ lời nói ân ìlnh. Khoa rất mừng trong bụng. Chàng “cảm” ra rầng Thoa đã nhận lời yêu đương. Bỗng nhiên Khoa tự dặn lòng, người con gái này, có lẽ đã là người khiến cho tim Khoa yêu đương thật sự và chàng sẽ yêu nàng mãi mãi mà thôi.