Tôi khẽ nhếch mép cười thì cô bé đó càng đỏ ửng mặt lên .Nhưng tôi vẫn chưa chịu ra .Tôi đứng lên rồi khẽ bảo với cô quán nước .
-Cháu tính tiền cho cả bàn kia nữa cô nhé ! Tí nữa mà có ai bảo tính tiền thì cô cứ bảo là cô bé đeo kính trắng lên gặp Tuấn Anh lớp 12 A 2 nhé .
Cô bán hàng nước thấy tôi nói như vậy thì cũng gật đầu mà mỉm cười , vì cô biết tôi cũng có ý định mà trêu mấy cô bé đó rồi .Tôi lên lớp học mấy tiết còn lại rồi ra về .Vừa ra đến cổng thì đã có tiếng gọi :
-Anh Tuấn Anh ơi , quay lại em bảo cái này !
Tôi quay lại thì thấy một cô bé trông cũng tạm được nhưng không phải cô bé có cái kính trắng mà tôi để ý ở căng tin.
Tôi tiến lại rồi khẽ mỉm cười mà hỏi lại :
-Em gọi anh có việc gì thế ?
-À bạn em nhờ đưa anh cái này , bạn em là cô bé đeo kính trắng sáng nay ở căng tin đấy anh ạ !
Tôi mỉm cười rồi đưa tay cầm lấy bức thư viết bằng trang vở học trò nhưng có một chút nước hoa khá là thơm .
Tôi chưa đọc vội mà về nhà đã .Về đến nhà thì bố mẹ tôi cũng chưa về, cơm nước thì ai ăn của người ấy , bình thường thì mọi người vẫn về nhưng hôm nay bố mẹ tôi không có nhà nên chẳng ai về cả .
Lấy tạm đồ ăn nhanh trong tủ lạnh , tôi hâm lại thì chị Lan Phương phóng xe về rồi mỉm cười mà nói :
-Lại đồ ăn nhanh hả em , sao không đi ra ngòai ăn cho tiện !
-Em muốn ăn ở nhà hơn , ngòai không thích lắm.