VN88 VN88

Nhìn trộm ba má chơi nhau – đọc truyện loạn luân hay cực

– “Loan? Sao ngồi thừ ra đó?,” giọng mẹ nàng cất lên.
– “Dạ, không có gì,” Loan trả lời lấy lệ. Nàng lại nằm xuống, nhắm mắt, và nghĩ tới cái cảm giác tăng tăng giữa hai đùi nàng. Có lẽ cảm giác này sẽ làm cho nàng thấy nguôi ngoai sự bực dọc…
– “Chắc là không có gì?,” mẹ nàng hỏi tiếp.
– “Mẹ, con KHÔNG CÓ GÌ MÀ!,” nàng bỗng gắt lên, rõ ràng do cái bực của mồ hôi và nắng gắt lây sang.
– “Quỳnh, kệ nó!,” ba nàng nói khẻ với mẹ nàng, rồi quay sang hướng Loan la lớn, “Muốn bơi ra đảo với ba không?”
Loan lưỡng lự rồi nói:
– “Thôi. Con định về phòng. Nắng quá, dộp da hết rồi.” Nàng lăn qua, lọn tóc đuôi gà hất về phía sau, đen tuyền dưới con nắng, rồi lượm cái khăn quấn ngang hông. Thân hình của nàng cong vút, vễnh ngược thật đúng là con gái mới lớn!

– “Về thiệt à?,” mẹ nàng hỏi. Giọng bà có lẽ lo lắng. “Anh Khiêm, để tui về theo nó.”
– “Kệ mà,” ông nhấn mạnh, “Bà ở đây với tui. Nắng nóng thiệt. Nó với thằng Đức giăng nắng từ sáng… từ khi tụi mình còn ‘cái đó đó…’ ở trên phòng.” Ông đặt lên lên vai vợ, cười hà hà, ngầm đẩy đưa.
Bà Quỳnh liền ngồi phắt dậy, đẩy tay ông ra giả vờ đánh trống lãng:
– “Coi chừng… Đức…,” bà nhìn quanh kêu lớn, vói theo hướng của Loan, “ĐỨC ĐÂU? Kêu cậu đi về phòng với con, Loan. Anh con đâu?”
– “Mẹ này,” Loan nhằn. “Con 15 tuổi rồi. Về phòng một mình có sao đâu.”
– “Nhưng có ai đi theo…,” bà vừa nói tới đó thì ông Khiêm kéo tay bà lại. Bà bỗng la toáng lên, ra vẻ bực dọc, “ĐỪNG KÉO TUI KIỂU ĐÓ NGHEN CHƯA!”
Khiêm giơ hai tay lên:
– “Sorry… bình tĩnh… sorry. Em coi, nó chỉ về phòng thôi. Mình có thể trông chừng mà. Ban ngày ban mặt mà… Thôi, nằm nghỉ đi. Đừng lo quá mà… mau già cho coi!…”

VN88