Loan nằm chân co chân duỗi… cặp vú con gái săn chắc, không chãy sang hai bên như của đàn bà, chĩa núm lên như thách thức… cái bụng thon thả phẳng lỳ như mời mọc… Ông Khiêm tiến tới gần giường ngủ của Loan… ông thò tay bóp háng mình cố đè cái ham muốn đang bành trướng… Loan trở mình… hơi thở ông Khiêm như ngừng lại… Cái vật mà ông thèm khát bữa giờ phơi bày trước mắt… Không phải của Quỳnh… mà đẹp hơn, hấp dẫn hơn… bãi lông thưa thớt nhưng có vẽ mịn màng hơn… Ông cuối xuống nhìn cho rõ… Cái mùi khí nồng nồng thoáng lên mũi như kéo đầu ông lại gần hơn cái vật con gái của Loan…
“Không!” ông Khiêm hít một hơi dài… “Mình đã làm gì… với nó? Mình sắp làm gì nữa đây?!… Ôi!…” Gom hết lý trí, ông Khiêm lê mình ra khỏi phòng… không dám làm Loan thức giấc vì ông không biết phải nói gì với Loan… Ông tránh mặt Loan từ hôm đó… Ông vắng nhà luôn và cuối cùng… Mẹ Loan đâm đơn ly dị ba nàng. Ông chấp nhận và dọn ra ngoài sống một mình… Vậy là nàng bớt đi một người cha luôn coi sóc, hay nói đúng hơn là hai người vì mẹ nàng lại hay vắng nhà thường hơn…