Điệu nhạc du dương đã dìu hai người vào cõi mộng. Họ như quên mất thời gian và không gian. Rồi không biết tự lúc nào, đoi môi Đán như gắn chặt trên môi Lan. Thân hình vệ nữ của Lan bấy giờ nằm gọn trong đôi cánh tay rắn chắc của Đán, Đán ghì chặt như muốn biến cả hai thành một.
– Anh làm gì mà siết Lan muốn nghẹt thở vậy?
Đán bẽn lẽn, lí nhí xin lỗi, bản nhạc chấm dứt, Lan đề nghị đến chiếc ghế dài cho thoải mái, Đán gật đầu đồng ý. Nhưng thay vì đưa Lan đến chiếc ghế dài, chàng đưa nàng vào phòng ngủ. Khi cánh cửa phòng khép lại, đôi bờ môi nóng bỏng gắn chặt lấy nhau…Chiếc áo trên người Lan cũng rơi xuống và bàn tay Đán phiêu lưu từ mấi tóc xuống đôi bờ vai thon nhỏ đến chiếc lưng ong rồi ngưng lại trên cặp mông đầy đặn khiêu gợi. Lan ngã người xuống giường, Đán vừa cởi bỏ quần áo vừa ngắm nhìn thân hình tuyệt mỹ của Lan chỉ còn lại chiếc quần lót bằng lụa trắng. Ôi chao cặp vú sao mà đẹp thế! Hai bầu vú trắng ngần hai núm vú xinh xinh mầu hồng nhạt hiện ra dưới mắt chàng, hơi thở dồn dập, Đán không thể dịu dàng hơn chàng tuột luôn chiếc quần lót ra khỏi người Lan. Lan như tỉnh cơn mê, giữ chặt tay Đán và nói trong thảng thốt:
– Đừng anh, anh đã có hôn thê rồi.
Đán khựng lại, lòng chùng xuống, nhưng rồi chàng đổi nét mặt:
– Lan nói hôn thê nào?
– Hôn thê của anh ở Việt Nam đó!
Đán bật cười trong nước mắt, còn có thể gặp Thúy sao? có chăng chỉ là mộng.
Chàng hỏi:
– Em nghĩ rằng anh còn có thể gặp lại thúy sao?
– Em không biết.
– Em có biết là trong gần 30 năm, hai miền Nam Bắc còn chưa có cơ hội liên lạc thư từ chứ đừng nói chuyện gặp nhau. Bây giờ anh đã ở nước ngoài thì còn mong gì nữa.