Những mẩu tin tìm người nhận con trên một diễn đàn mạng.Trong vai một người xin nhận con nuôi, tôi tìm liên lạc với những cô gái này. Sau nhiều cuộc điện thoại, đa số câu trả lời mà tôi nhận được là: “Em cho mất rồi” hay “Có người đã nhận bé rồi”. Nhưng rồi, cuối cùng tôi cũng nhận được phản hồi từ một cô gái tên Nguyễn Thị L., sinh viên năm thứ hai một trường đại học tại Hà Nội, quê ở Phú Thọ. Cô hẹn gặp tôi tại một quán cà phê trong ngõ nhỏ, trên phố Chùa Láng.
Không khó để tôi có thể nhận ra L. Cô đi cùng một người bạn gái và mặc chiếc áo rộng thùng thình như cố che đi cái bụng đã lùm lùm vài tháng. Trong suốt buổi nói chuyện, cô gái dường như rất rụt rè, thi thoảng mới nói một câu và nước mắt thì luôn trực trào ra. Người tiếp chuyện tôi chủ yếu là Bích, bạn của cô.
Trước khi hẹn gặp, tôi đã chuẩn bị khá kĩ lưỡng các câu trả lời mà L có thể hỏi. Tuy nhiên, đi ngược lại dự đoán đó, hai cô gái không hỏi quá nhiều về tôi mà chủ yếu nói về hoàn cảnh của L và đang rất mong có người thật lòng muốn nhận bé làm con nuôi. Theo Bích, bạn trai bằng tuổi L sau khi biết tin cô có bầu đã khuyên cô bỏ thai vì cho rằng cả 2 mới học năm thứ hai, còn quá trẻ để có thể làm bố mẹ và hơn nữa, cả hai đều rất sợ nếu để gia đình biết được. Tuy nhiên, khi đi khám, bác sĩ nói thai đã gần 3 tháng và L không đủ can đảm để làm điều nhẫn tâm ấy.