– Chú gặp lại em Chi chưa? Anh mới đuỵt hôm trước. Nàng giờ tăng hai kg, mặt tròn, người đầy đặn
đẹp mê hồn. Long hồ hởi .
– Lâu lắm em có gặp đâu! Đã hẹn mấy lần nhưng bị lỡ, bận quá anh ah!
– ĐCM con Chi! Em gọi nó hàng tỉ cuộc, được hẹn vài lần, nhưng gọi lại thì không thấy nghe máy, tức vãi… xe không dấu nỗi xúc động, nói một thôi một hồi về em Chi.
– Tại chim chú to quá so với cái lìn nhỏ xíu, hồng hồng của nàng, nên nàng sợ không dám gặp chú, Long khôi hài.
Chúng tôi ba hoa chích chỏe đến hơn 11 giờ thì chia tay. Rời quán cà phê mát rượi, Long cảm nhận ngay được cái nóng giữa trưa hè Hà Nội nung chín da thịt. Trời, sao nóng ghê gớm vậy! Anh thốt lên, rồi cùng con ngựa già hòa vào dòng người ùn ùn, dầy đặc, dài dằng dặc, cong cong theo hình cây cầu vượt vô tri, vô giác, được các tay thiết kế cấu kết với quan chức dựng lên ở một vị trí ít chất xám từ cái đầu của chúng.
Hơn chục phút vật lộn với cái nóng rợn người, cuối cùng anh cũng về đến nhà. Mỉm cười chào tay bảo vệ, rồi anh đi thẳng tới thang máy. Đang đứng chờ thì một cô gái, ở độ tuổi 26, 27, xinh đẹp một cách đài các, bước đến đứng ngay cạnh. Chúng tôi cười chào nhau, rồi cô lên tiếng, một âm thanh dịu dàng, không lơi lả. truyện người lớn phê